Chương 686: Cường thế bá đạo

Chương 686: Cường thế bá đạo Độc Mục Hiệu Uý lúc này gần như đã biến thành một huyết nhân, cả người hắn nhuộm đỏ bởi máu, da thịt bị chính mình cạo xuống từng mảng nhưng cơn ngứa rát kia vẫn âm ỉ trong cốt tủy không vơi được chút nào. “ A ...a... giết ta... cầu xin các ngươi... hộc hộc... mau giúp ta giải thoát đi... khục ... ộc... hộc... nhanh giết chết ta điiii....!!!” Mặc cho hắn kêu gào thê lương đến khản đặc, hai hốc mắt sắp lòi ra đến nơi thì vẫn không ai dám tới gần giúp đỡ. Đến cuối cùng hắn gần như kiệt quệ hết sức lực chỉ có thể nằm đó sống dở chết dở gánh chịu cơn hành xác tiếp diễn, cả người thi thoảng co giật, máu mủ tanh hôi khủng khiếp vẫn không ngừng chảy ra. “ Đây... đây rốt cục là thủ đoạn gì?” Lệ Nhiễm Sương quay mặt đi không dám nhìn, nàng vốn là mĩ phụ nhân sống trong nhung lụa rất ít khi chứng kiến những loại tràng cảnh huyết tanh thảm thiết như vầy. Dù cứng rắn mạnh mẽ như Thiết Mộc Tử La lúc này cũng đã hoảng hốt ra mặt, đồng bọn kế bên không có chút biểu hiện nào bỗng nhiên gánh chịu kết cục bi đát như thế, không lẽ bản thân mình cũng sắp sửa đón nhận trừng phạt tương tự? Càng nghĩ lại càng khiến cô nàng lực sĩ này rùng mình len lén ngước nhìn nữ nhân đang ngồi trên bảo toạ đối diện, bản tâm cường giả của nàng lần đầu tiên xuất hiện nỗi sợ hãi nguyên thủy đến vậy. Lạc Thủy thì vẫn cứ ung dung một mặt rất bình thản khi chứng kiến kết cục máu tanh của tên nam nhân kia. Hắn phải gánh chịu thảm trạng như thế tất nhiên chính là do nàng gây ra. Môn công pháp mà nàng ngộ ra khi thức tỉnh thể chất Ngự Thủy Thần Thể - Ôn Dịch. Nước là cội nguồn của tất cả sinh vật, có thể dùng để cứu người, cũng có thể dùng để giết người. Một trong những tác dụng của nước chính là lây truyền mầm bệnh, phát triển và khuếch tán ôn dịch. Lúc nãy khi dùng thủy cầu đánh cho Độc Mục Hiệu Uý trọng thương thì Lạc Thủy đã tiện tay để lại một ám chiêu, mầm bệnh theo nước đi vào cơ thể hắn mà khổ chủ không hề hay biết. Ôn dịch do Lạc Thủy tạo ra lúc bình thường sẽ nằm yên an phận không gây cho chủ kí sinh bất kì triệu chứng nào nên nạn nhân sẽ không thể phát giác. Chỉ đến khi nàng chủ động ra lệnh thì chúng mới hành động nhanh chóng sinh sôi nảy nở khắp cơ thể, gặm nhấm cắn nuốt lấy máu thịt của nạn nhân khiến họ chịu đau đớn ngứa ngáy tận xương tủy. Trừ phi tu vi của khổ chủ cao hơn người thi pháp thì có thể dùng lực lượng bản thân tiêu diệt mầm bệnh. Rất tiếc Độc Mục Hiệu Uý không có bản lãnh đó, hắn chỉ có thể nằm yên chịu trận cho tới lúc sức tàn lực kiệt cả người đều bị ăn sạch. Sau nửa khắc đồng hồ hấp hối chịu nỗi đau kéo dài như hàng trăm năm, Độc Mục Hiệu Uý cuối cùng cũng tắt thở, đôi mắt hắn mở trợn trừng mang theo sự hối hận không cam lòng. Lạc Thủy lại khẽ búng tay một cái, toàn bộ ôn dịch lập tức tự hủy mang theo tàn cốt của hắn ăn mòn sạch sẽ. Một vị cường giả Chân Tiên cảnh nữa cứ thế ảm đạm ngã xuống thân tử đạo tiêu hình thần đều câu diệt. “ Xong một tên, để xem tiếp theo nên ra tay với ai đây.” Lạc Thủy nheo mắt đánh giá, phía đối diện chỉ còn lại Lệ Nhiễm Sương, Thiết Mộc Tử La và Trịnh Viễn Đông, ba người nghe nàng nói cả tâm thần đều nhảy loạn run lên. “ Lạc... Lạc Thủy đạo hữu, chuyện gì cũng có thể thương lượng... ngươi... rốt cuộc ngươi muốn như thế nào thì mới tha mạng cho chúng ta. Ta sẵn sàng đáp ứng mọi điều kiện, dù đòi Vu gia thiên tài địa bảo nào cũng có thể.” Lệ Nhiễm Sương đã gấp đến hoảng rồi vội vàng cúi đầu không quan tâm mặt mũi mà van xin, nàng rất sợ bản thân cũng gặp kết cục tương tự Độc Mục Hiệu Uý. “ Ồ... Có thật là đáp ứng mọi yêu cầu của ta không?” Lạc Thủy khoé môi nở một nụ cười xảo quyệt, không hiểu tại sao nghe giọng điệu của nàng khiến mĩ phụ nhân bên kia có chút rùng mình. “ Đúng... Tuyết Liên Cung muốn bảo vật tiên giai hay tài nguyên đỉnh cấp nào Vu gia đều chắc chắn sẽ đồng ý bỏ ra. Chỉ cần Lạc Thủy đạo hữu tha cho ta một mạng.” Lệ Nhiễm Sương gật đầu răm rắp, trong lòng thắp lên hi vọng sống sót, chỉ cần hôm nay giữ được mạng nhỏ thì tương lai sẽ không thiếu cơ hội để trả thù. “ Ừm, tốt thôi. Vậy thì hiện tại liền tự lột sạch y phục trần truồng bò tứ chi đến dưới chân ta, ta sẽ cân nhắc tha mạng cho ngươi.” Lạc Thủy điềm nhiên nói, giọng của nàng hết sức nhẹ nhàng hờ hững nhưng khi lọt vào tai Lệ Nhiễm Sương lại giống như sét đánh giữa trời quang khiến mĩ phụ nhân sững cả người tròng mắt co rụt không tin vào tai mình. “ Ngươi... vừa nói gì?” Nàng ta mong là mình đã nghe lầm vội hỏi lại, sắc mặt vừa tốt lên đôi chút hiện tại đã âm u nhăn nhó trông thực khó coi. “ Ta nói, nếu muốn được suy xét tha thứ thì tự cởi hết váy áo khoả thân quỳ bốn chân như một con chó cái bò đến đây!” Lạc Thủy kiên nhẫn đáp lại, ngữ điệu cũng nghiêm trọng hơn một phần. “ Ngươi... ngươi đang đùa với ta sao?” Lệ Nhiễm Sương cắn môi hai tay siết chặt cố nén cơn giận, bây giờ thì nàng ta đã hiểu đối phương căn bản không có ý định buông tha chỉ đang muốn hạ nhục mình mà thôi. “ Là do ngươi đùa với ta trước đó chứ. Hừ, đừng tưởng ta không nhìn ra chút tâm địa xảo trá đó của ngươi. Muốn hoãn binh đợi cứu viện sao? Nằm mơ đi, dù đám lão già chuột nhắt đó có tới cũng chỉ là đưa mạng vô ích mà thôi. Hiện tại cả hai người các ngươi chỉ có một con đường, thức thời ngoan ngoãn quy phục làm một cái tiện nô chó mẹ thì ta còn có thể nhân từ tha cho một mạng.” Lạc Thủy nở nụ cười chế giễu hăm doạ, Lệ Nhiễm Sương nghe mà tức đến run rẩy, sống qua mấy trăm năm nàng khi nào lại phải chịu vũ nhục ủy khuất như thế này. “ Nếu ta không đồng ý thì sao?” Thiết Mộc Tử La nắm tay siết chặt bước lên trầm giọng hỏi, tính cách man tộc quật cường không cho phép nàng yếu hèn cầu cạnh đối thủ. “ Hô hô, các ngươi cơ bản không có sự lựa chọn, hoặc là khôn ngoan tự mình quỳ xuống phục tùng, hoặc là đợi ta dùng vũ lực đưa các ngươi vào khuôn phép. Là tự nguyện hay bắt buộc tùy hai ngươi cân nhắc, nhanh lên, ta không rảnh rỗi ở đây chờ đợi đâu.” Nghe ngữ điệu bá đạo không chút nể nang của Lạc Thủy càng khiến hai người thêm lạnh lòng. Bọn họ biết đối phương không hề đùa giỡn, trước khi tới đây qua nhiều nguồn thông tin cả năm thế lực đều đã sớm biết tiên nhân phe Tuyết Liên Cung là một kẻ tà dâm chuyên nhắm vào các mĩ nhân xinh đẹp biến họ thành những cái tình nô dâm đãng đắm chìm trong nhục dục. Nhìn tình huống chiến trường hiện tại liền rõ, một đám tiên tử mĩ nữ nhan sắc tuyệt trần danh vọng cực kì cao ở trung thổ lại không chút xấu hổ ở chốn đông người thể hiện ra bộ mặt ti tiện dâm dục đến tột cùng của mình. Dám chắc vị nữ đệ tử của Nhan Như Ngọc chính là bị tẩy não thao túng giống như vậy nên mới làm ra hành vi phản bội. Nhan Như Ngọc cùng Tôn Diệu Anh đã bị bắt giữ kia không sớm thì muộn nhắm chừng cũng khó thoát khỏi số phận tương tự. Hai nàng nhất quyết không thể để mình lâm vào hoàn cảnh bi đát đó. Thiết Mộc Tử La là tộc trưởng Khuyển Nhung, chỉ mới bị lộ hàng trước mặt đám đông đối với nàng đã là một tội lỗi ngập đầu khó lòng chấp nhận rồi. Nếu hiện tại vì bảo toàn mạng sống mà để mình bị biến thành cái dạng kĩ nữ phóng đãng dâm tục thì nàng thà chết còn hơn. Lệ Nhiễm Sương càng là đối với chuyện này khó thể chấp nhận hơn. Nàng là phu nhân của gia chủ Vu gia, một trong các gia tộc có truyền thừa cổ lão bậc nhất Bắc Câu Lô Châu. Trong mắt tộc nhân và cả người ngoài nàng luôn giữ hình tượng một mĩ phụ nhân đằm thắm dịu dàng đặc biệt là rất giữ gìn đức hạnh thục nữ yêu chồng thương con. Cách ăn mặc của nàng luôn kín đáo, cử chỉ nho nhã đúng lễ giáo, quan điểm sống cũng rất bảo thủ, dù chỉ lộ ra cổ tay hay bàn chân cũng đã là hành vi phi lễ rồi. Vậy mà hôm nay nàng ở chỗ này rơi vào tình huống oan nghiệt khó thể thoát thân, kẻ địch một đám tiện nhân lẳng lơ như yêu phụ dâm dật lại dám dùng lời lẽ bất nhã thô tục muốn chà đạp đức hạnh của nàng. Cũng giống như Thiết Mộc Tử La, nếu phải làm cái chuyện điếm ô cởi đồ loã thể để cầu mong được sống thì Lệ Nhiễm Sương cam chịu chết đi để bảo toàn tiết hạnh không lầm lỗi với phu quân mình. “ Hừ, ngươi đừng mơ tưởng, dù hôm nay có phải tự sát bạo tạc cả thân thể cùng thần hồn thì ta cũng nhất quyết không để lũ tà dâm các ngươi được như ý đâu.” Lệ Nhiễm Sương hơi lui người nghiêm trọng nói lớn, Thiết Mộc Tử La cũng gật đầu chắc nịch phụ hoạ. “ Tiện nhân ngươi khinh người quá đáng, chết thì có sao chứ, Khuyển Nhung tộc ta xưa nay kiên cường bất khuất, hôm nay nếu ta có ngã xuống nơi này nhất định cũng sẽ có người thay ta báo thù đồ sát hết các ngươi.”