Chương 685: Xé rách da mặt

Chương 685: Xé rách da mặt Thường nghe nói kiếm tiên xem kiếm như sinh mạng hoá ra không sai. Vong Tình Kiếm không chỉ là bản mạng pháp bảo của Nhan Như Ngọc mà nàng còn xem nó như tri kỉ ruột thịt, một người một kiếm hành tẩu bao nhiêu năm qua đã nuôi ra tình cảm gắn kết. Tâm cảnh của nàng đã chịu đủ đả kích khiến bản thân không giữ được thái thượng vong tình nữa, chỗ dựa tinh thần cuối cùng chỉ có thể là thanh kiếm này nhưng rốt cuộc cũng bị phá hủy. Nhan Như Ngọc cảm giác đầu óc trống rỗng, bản thân như rơi xuống vực sâu vạn trượng, hai bên tai ù lên những thanh âm gào thét kêu cứu của hàng vạn linh hồn đệ tử Vô Lượng Kiếm Các cùng tiếng kiếm ngân réo rắt như oán trách của thanh binh khí đã theo mình suốt mấy trăm năm. “ Hộc... phụt...” Nhan Như Ngọc cảm giác yết hầu ngọt gắt sau đó phun ra một búng máu tươi nhuộm đỏ cả áo trắng. Bản mệnh pháp bảo đã bị hủy tất nhiên cũng khiến chủ nhân chịu phản phệ cực nặng, khí tức của nàng suy yếu cực kì giống như đèn dầu sắp tắt. Nàng buông thỏng cơ thể mặc cho bản thân bị túm tóc xách lên, nét mặt đờ đẫn cầm lấy chuôi kiếm, hai hàng lệ nóng lưng tròng, môi lẩm bẩm những câu vô nghĩa. Vị kiếm tiên thiên tài vạn người triều bái đến đây đã hoàn toàn sụp đổ đạo tâm. “ Hừ, chỉ là một thanh kiếm rách thôi mà, sau này ta nhất định sẽ bồi thường cho ngươi thật nhiều thanh kiếm thịt khác, bảo đảm đâm vào liền sướng tê dại, haha.” Lạc Thủy cười vang đắc thắng vung tay liền tát cho đối phương một cái làm khoé môi bật cả máu, Nhan Như Ngọc từ đầu đến cuối giống như người vô hồn cứ gục mặt ở đó không làm ra bất cứ phản kháng nào khác. Ba người Lệ Nhiễm Sương, Thiết Mộc Tử La và Độc Mục Hiệu Uý ái ngại chứng kiến một màn này, tâm trạng vừa lo lắng vừa gấp gáp. Nhan Như Ngọc là chiến lực đỉnh tiêm bên phe họ vậy mà lại dễ dàng thúc thủ bại trận như thế, vậy thì bọn họ phải làm sao đây. Tuy cả ba đã dùng thủ đoạn cầu viện gia tộc nhưng từ Bắc Câu Lô Châu đến Sở quốc lộ trình xa xôi, dù có là Kim Tiên bay hết tốc lực cũng phải mất ít nhất vài canh giờ, liệu bọn họ có còn sống để chờ được cứu binh hay không vẫn chưa chắc, bởi vậy trước tiên cần ổn định tình hình câu kéo thêm thời gian. “ Lạc Thủy đạo hữu... hãy nghe tại hạ giải thích, chúng ta thực ra không cần phải bức nhau đến mức kẻ sống người chết như vầy. Kì thực thì chúng ta cũng chỉ là người vô tội bị kéo vào trận tranh đoạt này mà thôi...” Vừa nghe Độc Mục Hiệu Uý lên tiếng, Lệ Nhiễm Sương liền hiểu ý lập tức gật đầu phụ hoạ, giọng điệu đã không còn chanh chua gay gắt như lúc nãy nữa. “ Phải, đúng là như thế, ngay từ đầu kế hoạch muốn nhắm vào Tuyết Liên Cung chính là Vô Lượng Kiếm Các cùng tên Sở Vương kia, bốn nhà chúng ta chỉ là cùng Nhan Như Ngọc có chút quan hệ nên ghé thăm bị cô ta kéo vào tranh chấp mà thôi. Hiện tại ả kiếm tiên đó đã bị xử lý đúng người đúng tội, mong Lạc Thủy đạo hữu suy xét đừng làm hại tới những người không liên quan như chúng ta.” Thiết Mộc Tử La vốn vẫn ôm một bụng oán khí khi bị lăng nhục nhưng khi thấy Nhan Như Ngọc dễ dàng bị đối phương chế ngự như thế cũng không dám tùy tiện càn quấy, đạo lý đứng dưới mái hiên phải cúi đầu nàng vẫn là hiểu rõ. “ Hừ, tất cả đúng là do ả họ Nhan kia bày đầu, chúng ta hoàn toàn vô can, chỉ cần ngươi chấp nhận thả người thì Khuyển Nhung tộc ta nhất định đền bù xứng đáng.” Đám khán giả bên ngoài nghe xong đều không khỏi đưa những ánh mắt khinh bỉ về phía ba người mà xì xầm bàn tán. Ở đây không có ai ngu ngốc mà tin vào mấy lời bịa đặt trắng trợn đó. Cái gì mà vô tội bị lôi kéo chứ? Ngay từ đầu mấy kẻ này xuất hiện đã luôn rất nhiệt tình ra tay muốn diệt sát người của Tuyết Liên Cung, miệng không ngừng hô hào đòi đánh giết. Nhìn qua liền biết kế hoạch thôn tính Tuyết Liên Cung này chắc chắn bọn họ cũng nhận một phần lợi ích không nhỏ. Chỉ là hiện tại gặp phải đối thủ quá cường đại khiến mọi âm mưu đều thất bại nên cả bọn mới giở trò tráo trở lật lọng bán đứng đồng minh để tìm đường sống cho bản thân. Quả là hành vi bất nhân vô đạo ai chứng kiến cũng phải bĩu môi chán chê ghét bỏ. Lạc Thủy tất nhiên không tin vào mấy lời ngụy biện giả trân đó, nàng chỉ khẽ lắc đầu liếc qua nhìn Nhan Như Ngọc lời lẽ đầy chế nhạo. “ Nhìn rõ bộ mặt thật của những kẻ mà ngươi xem là đồng minh rồi chứ? Chậc chậc, các ngươi liên hợp với nhau cũng là vì lợi ích tới hiện tại bán đứng nhau cũng sẽ vì hai chữ lợi ích mà thôi.” Nhan Như Ngọc vốn đang chìm đắm trong bi thương đau khổ nghe được những lời này cũng hơi ngước đầu lên đưa ánh mắt vô hồn quét ngang qua rồi lại ảm đạm cúi mặt giống như không quan tâm. “ Hừ, đám ẩn thế gia tộc các ngươi rõ ràng đã cùng sư phụ ta phân chia lợi ích rõ ràng cùng nhau hợp lực muốn diệt môn đoạt bảo, bây giờ lại bội tín muốn đưa chúng ta ra làm vật hi sinh để bản thân thoát tội sao?” Người lên tiếng chính là Trịnh Viễn Đông, dù trước đó rất sợ nhưng vừa nãy chứng kiến vẻ mặt thất vọng của người con gái mà mình si mê khiến hắn như tiếp thêm tự tin đứng lên bóc trần sự thật. Đã đến nước này thì dù có chết cũng nhất định không để đám bội tín bội nghĩa kia có kết cục tốt. “ Im miệng! Ở đây có chỗ cho tên nhãi nhép như ngươi nói chuyện sao? Chúng ta từ khi nào là đồng minh với Vô Lượng Kiếm Các? Chẳng qua chỉ là muốn lợi dụng các ngươi làm chuột bạch để quan sát biểu hiện của Thiên Đình mà thôi.” Độc Mục Hiệu Uý nạt ngang ngắt lời không cho Trịnh Viễn Đông nói thêm, Lệ Nhiễm Sương thậm chí còn giương cung nhắm vào hắn rồi không chút nhân từ xạ tiễn. “ Lạc Thủy đạo hữu chớ tin lời xằng bậy của tên tiểu tử này, ta lập tức giết chết hắn để tỏ lòng thành, tuyệt đối không có chuyện các gia tộc chúng ta cùng Nhan Như Ngọc kết minh.” Trịnh Viễn Đông nhất thời đứng trơ ra như phỗng, ánh mắt lan tràn sự tuyệt vọng khi mũi tên ánh sáng kia bay tới càng lúc càng gần, cảm giác tử vong bao phủ thân thể làm hắn chỉ biết đứng yên chờ đợi cái chết. Vào lúc hắn tưởng chừng mạng nhỏ sắp mất thì bên dưới mặt hồ bỗng bắn tới một đạo thủy tiễn trực tiếp đánh tan mũi tên ánh sáng của Lệ Nhiễm Sương. Người ra tay là Lạc Thủy, phu quân đã dặn giữ mạng cho tên này bởi vậy nàng mới tiện tay cứu giúp. “ Hừ, ở đây chỉ mình ta mới có quyền sinh sát, các ngươi đừng cố làm chuyện dư thừa. Tưởng thể hiện như vậy thì sẽ qua mặt được ta sao? Những kẻ vô sỉ bán bạn cầu vinh như các ngươi Tuyết Liên Cung chúng ta không dám kết minh đâu. Bán được một lần chắc chắn sẽ có lần hai, càng bán lại càng được giá. Nói không chừng nếu hôm nay ta đồng ý thả các ngươi rời đi thì chỉ trong ngày mai các ngươi lại kéo tới một đám cường giả khác. Bởi vậy các ngươi vẫn là nên lưu lại đây hết đi.” Lời nói của Lạc Thủy làm ba người đối diện chỉ có thể đảo mắt nhìn đi nơi khác chột dạ không thể phản bác, thì ra chút tiểu tâm tư của họ đã bị người ta nhìn thấu từ lâu. “ Lạc Thủy đạo hữu, chúng ta... khục... khụ... hộc....” Đang lúc Độc Mục Hiệu Uý định mở miệng nói thêm gì đó thì bỗng nhiên sắc mặt hắn chuyển sang vặn vẹo đau đớn miệng phun ra một ngụm máu đen trước sự ngỡ ngàng của mọi người. “ Ngươi....a.... ta... ta sao thế này.... ngươi đã làm gì....?” Hắn loạng choạng đáp xuống một đỉnh núi gần đó, cả người hư thoát vô lực đến nổi khụy gối đứng cũng không vững, trên làn da hắn hiện rõ từng đường mạch máu tím đen, thất khiếu cũng tuôn ra huyết dịch. Độc Mục Hiệu Uý hiện tại cảm giác như trong da thịt gân mạch của mình có hàng vạn con côn trùng đang bò làm hắn đau đớn đến tê dại nằm lăn ra đất liên tục dùng móng tay cào cấu đến rách da toé máu. “ Ngứa.... đau quá... khục... aa... mau dừng lại... giúp ta.... khó chịu quá... Aaa... ta chịu thua... mau.... mau giết ta... kết liễu ta đi... ngứa chết mất.... Hộc.... hộc.... phụt.....” Nhìn thấy đồng bọn của mình phút trước còn đang nói chuyện bình thường hiện tại lại như một tên bị mắc bệnh cùi hủi điên cuồng gào thét với thân thể đầy những vết thương máu mủ lở loét trông thực kinh tởm làm Lệ Nhiễm Sương và Thiết Mộc Tử La bất giác lùi lại, trong mắt hai người toàn là bất an hoảng hốt sợ bản thân cũng có kết cục giống như thế. Đám khán giả xung quanh cũng bị một màn này hù doạ không nhỏ, có thể làm một vị cường giả tiên giai lâm vào thảm cảnh thê lương phải cầu xin để được chết như vậy, đây là thủ đoạn tàn độc ngoan lạt đến nhường nào chứ. Bất giác ánh mắt của họ nhìn vị thần nữ tuyệt mĩ kia lại có thêm một tia sợ hãi kính nhi viễn chi. Nàng là một đoá hoa đẹp nhưng lại mang theo kịch độc khiến người ta bị mê hoặc, nếu bất cẩn không giữ vững bản tâm thì nhất định sẽ chết rất khó coi.