Chương 684: Kiếm gãy

Chương 684: Kiếm gãy Nghĩ là làm, Lạc Thủy không nói lời nào lập tức vung tay một cái, mười mấy kẻ bên kia theo đó bỗng nhiên giống như mất hoàn toàn quyền điều khiển cơ thể, kẻ nào kẻ nấy mặt mày xanh như tàu lá sợ hãi đến cùng cực, cả người run rẩy bần bật cố sức vùng vẫy gào thét. “ Không... Trịnh các chủ, kiếm tiên đại nhân mau cứu ta a...” “ Trịnh các chủ không phải đã hứa sẽ bảo hộ các gia tộc Sở quốc chúng ta sao? Vì sao bây giờ lại đứng nhìn?” “ A... Thần nữ xin tha mạng, tất cả chỉ là hiểu lầm, chúng tôi đều là bị họ ép buộc mới làm ra hành vi ngu dại, xin người rộng lượng ân xá, chúng tôi sau này nhất định cúc cung tận tụy làm trâu làm ngựa không dám phản bội Tuyết Liên Cung...” “ Đúng đúng, tất cả là do đám kiếm tu đó bày đầu ra hết, bọn họ đe doạ nếu chúng tôi không ra mặt thông đồng bêu xấu Tuyết Liên Cung thì sẽ bị diệt tộc, chúng tôi cũng chỉ là bất đắc dĩ mới phải tuân theo thôi.” “ Thần nữ, Thái gia nguyện sau này làm con chó cho Tuyết Liên Cung sai bảo, người sai đi hướng đông chúng tôi nhất định không dám đi hướng tây, chỉ mong thần nữ đại lượng không chấp kẻ tiểu nhân tha cho một con đường sống....” Mười mấy kẻ này đều đã tận mắt chứng kiến sức mạnh áp đảo của vị thần nữ mĩ miều kia, đến cả những cái Chân Tiên cao không thể với còn lần lượt thảm bại chờ chết thì vài tên lâu la tu vi chỉ mới Tán Tiên đến Địa Tiên sơ kì như họ lấy gì để phản kháng chứ. Trịnh Viễn Đông ở bên cạnh đã tức đến trán nổi đầy gân xanh rồi, đúng là một đám cỏ đầu tường vô sỉ đến cùng cực, hắn bắt đầu hối hận tại sao trước đây mình không xử lý sạch sẽ hết mấy tên già mặt dày trơ trẽn này, đúng là cái loại phản phúc bán chủ cầu vinh không thể tin tưởng. Rõ ràng khi Vô Lượng Kiếm Các vừa đặt nền móng ở Sở quốc chính đám già này tự mình mò tới dâng lễ vật nịnh nọt cầu xin được ôm bắp đùi để nhận lấy sự che chở. Khi biết kế hoạch xuất chinh thảo phạt Tuyết Liên Cung cũng chính bọn hắn ra mặt muốn đi theo dựa hơi để trả thù riêng. Bây giờ thấy Vô Lượng Kiếm Các đã thất thế thì liền lật lọng đổ hết mọi lỗi lầm lên đầu họ. Nếu không phải có vị thần nữ kia đang nhìn chằm chằm Trịnh Viễn Đông chắc đã không kìm được mà cho mỗi tên một kiếm hình thần câu diệt rồi. Nhưng có vẻ hắn cũng không cần phải ra tay, đám cỏ đầu tường này nhất định sẽ bị Tuyết Liên Cung xử lý sớm thôi. Và quả đúng như thế, trước những lời xảo biện van xin của đám lão tổ đó Lạc Thủy chẳng có chút mảy may động tâm, nàng khẽ ngoắc tay một cái, từ dưới mặt hồ xuất hiện một bong bóng nước trong suốt sáng bóng bao phủ hết mấy kẻ kia lại, cả đám sau đó cùng bong bóng bị nhấc bổng lên không trung bay đến trước mặt chúng nữ Đãng Hồng Trần. “ Bọn chó săn này giao lại cho mọi người đó, muốn xử lý chúng ra sao tùy ý.” Lạc Thủy môi hơi cong lên nụ cười hài hoà, theo cái búng tay của nàng bong bóng nước lập tức vỡ, đám lão tổ kia đã bị nàng phong ấn tu vi ngã sóng soài xuống dưới trước đại môn. Bọn họ vừa lồm cồm bò dậy ngước đầu lên thì đã thấy Hi Nguyệt cùng Nguyệt Nga đang đứng trước mặt lăm lăm nhìn mình. Biểu tình trên từng khuôn mặt già méo xệch run rẩy như cầy sấy, xong rồi, lọt vào tay mấy yêu nữ này so với chết còn đau khổ hơn vạn phần. “ A... Cung chủ, hai người nhất định phải tin chúng tôi, chính bọn kiếm tu đó ép các gia tộc phải thuần phục, chúng tôi chỉ vì muốn bảo hộ thế lực nên mới miễn cưỡng đi theo mà thôi....” Tên lão tổ của Thái gia vừa mới mở miệng biện bạch thì ngay lập tức trước mắt đã tối sầm, Nguyệt Nga hai tay xắn váy không tiếc hình tượng lao vào dùng đôi chân dài nuột nà liên tiếp đạp vào người lão già kia tới tấp. “ Ta cho ngươi lý sự này, đồ già chó chết không biết yên phận, còn muốn lợi dụng lũ kiếm tu giả tạo đó để đối phó chúng ta sao? Chết đi, hôm nay xem bổn cô nương làm sao hành hạ các ngươi, ta nhất định sẽ hảo hảo ghé thăm từng gia tộc môn phái, lần này phải tận diệt không chừa lại bất cứ mầm hoạ nào.” Mỗi câu nói nàng lại bạo lực giẫm xuống một lần, tiếng xương cốt gãy vỡ liên tục vang lên kèm theo thanh âm kêu gào như heo bị chọc tiết của họ Thái, mấy kẻ còn lại ai nấy đều sợ đến xám mặt im bặt không dám phát ngôn câu nào. Đám khán giả xung quanh cũng ngỡ ngàng trước một màn này, mĩ nhân của Tuyết Liên Cung đúng là ai nấy đều xinh đẹp tuyệt trần nhưng vô cùng bạo lực a, chọc vào các nàng xem như xui xẻo. “ Nguyệt Nga, được rồi, đem bọn chúng trước giam hết lại, đợi sau hôm nay sẽ xử lý.” Đãng Hồng Trần cũng nhìn không vừa mắt tính cách trẻ trâu của cô đệ tử này liền nghiêm giọng ra lệnh, nàng kia nghe vậy cũng không dám trái ý. Mười mấy lão già cứ thế ủ rũ bị nàng cùng Hi Nguyệt trói lại kéo vào trong cung. Lạc Thủy bên này tiếp tục hướng ánh nhìn về phía những kẻ còn lại, đôi mắt long lanh xinh đẹp của nàng lia đến ai thì kẻ đó đều toát mồ hôi lạnh giống như bị tử thần chỉ mặt điểm tên. Sau một cái búng tay, từ dưới hồ dâm thủy liền phóng ra ba đạo thủy tiễn lấy tốc độ ánh sáng nhắm về phía sau lưng bốn người Nhan Như Ngọc, chưa kịp để họ làm ra phản ứng thì đã nghe một loạt tiếng kêu phát ra. Lúc đám người quay lại thì đã thấy ba vị trưởng lão còn lại của Vô Lượng Kiếm Các ánh mắt ảm đạm vô quang, trước ngực họ thủng một lỗ máu, nét mặt mang theo biểu cảm hối hận không cam lòng rồi tịch mịch rơi xuống hồ khí tức đoạn tuyệt, cả thần hồn cũng bị xoắn nát không có cơ hội đầu thai. Đến đây thì Vô Lượng Kiếm Các xem như đã bị đoàn diệt toàn bộ chỉ còn lại Nhan Như Ngọc cùng Trịnh Viễn Đông. Lạc Thủy chính là nhớ lời dặn của phu quân giữ lại mạng cho tên họ Trịnh kia nếu không giờ này hắn cũng đã sớm thành một cái xác không hồn rồi. “ Ngươi... tiện nhân... thù này không báo ta thề không làm người!” Nhan Như Ngọc lúc này tâm trí đã chịu kích động quá lớn, nàng không còn màng tới đối phương có mạnh hơn mình hay không nữa lập tức xông tới, trường kiếm bén ngọt mang theo kiếm thế như vũ bão nhắm vào yết hầu của Lạc Thủy mà đâm. “ Chậc chậc, tâm cảnh yếu đuối như thế cũng bày đặt xưng là thái thượng vong tình sao? Ngươi đã không muốn làm người, vậy thì kể từ nay chấp nhận thân phận mới, sống như một con chó cái ti tiện đi.” Lạc Thủy không chút ái ngại vẫn ngồi trên bảo toạ nhấm nháp ly nước tiểu vừa được rót, ngay khi kiếm chiêu chỉ còn cách nàng vài phân thì một hán tử da xanh đang hầu hạ bên cạnh liền nhanh nhạy đưa tay nắm chặt lấy lưỡi kiếm. Đòn thế dũng mãnh của Nhan Như Ngọc tưởng chừng có thể chẻ đôi cả đại địa lúc này đây lại bị gã da xanh kia dùng nhục thân chặn đứng không chút khó khăn. Lực lượng chân khí cùng kiếm thế cuồng bạo lan toả làm không gian chấn động dữ dội, mặt hồ gợn lên từng cơn sóng lăn tăn. “ Rắc.... rắc.... coonggg....” Theo một âm thanh khô khốc vang lên, Vong Tình Kiếm bị bàn tay như gọng kìm của hán tử da xanh kẹp chặt, hắn chỉ hơi dùng lực một chút trên lưỡi kiếm đã bắt đầu xuất hiện vết rạn lan tràn rồi ầm một tiếng vỡ vụn thành từng mảnh. Nhan Như Ngọc hoa dung thất sắc, nét mặt vốn đang dữ tợn căm hận bắt đầu chuyển dần sang đau khổ bi thương, hai hàng lệ lăn dài trên gò má bạch ngọc, đôi tay nàng run run, môi mấp máy nhìn lấy phần chuôi kiếm dần ảm đạm mất đi linh tính. “ Hức... ư... AAAA... Kiếm... kiếm của ta... kiếm cũng bỏ ta đi rồi... ta... tiện nhân.... ta phải giết ngươi, ta nhất định giết chết ngươi.... khục hộc...” Chưa đợi nàng kịp nói hết câu, nắm đấm như khối sắc cứng cáp hữu lực của hán tử đã nện thẳng vào vùng bụng mềm mại kia khiến nàng đau đến trợn trừng mắt cả người gập lại như con tôm luộc. Một đấm này mang theo lực lượng thể phách thuần túy của Kim Tiên cảnh, dù Lạc Thủy đã hạ lệnh lưu thủ nhưng một Chân Tiên hậu kì như Nhan Như Ngọc vẫn là ăn không tiêu. Tên binh sĩ da xanh sau đó lại nắm lấy tóc nàng kéo đứng lên, vị nữ kiếm tiên giống như không quan tâm đến cơn đau thể xác hay nỗi nhục nhã mình đang phải chịu, nàng chỉ một mực cầm lấy chuôi kiếm đã gãy mà khóc lớn như lê hoa đái vũ. Tất cả mọi người có mặt đều lặng im trước một màn này, vị kiếm tiên phong hoa tuyệt đại lạnh lùng vô cảm như băng sơn tuyết địa đó vậy mà lại khóc, còn khóc rất thảm thiết nữa. Hàng vạn môn đồ ngã xuống, đệ tử kẻ chết người phản bội, tất cả những điều này đều không thể khiến nàng rơi lệ, nhưng chỉ một thanh kiếm gãy lại làm nàng đau đớn đến mức này.