Chương 683: Vong Tình cuồng nộ
Chương 683: Vong Tình cuồng nộ
Nhan Như Ngọc lúc này kiếm tâm triệt để lung lay dữ dội, lòng nàng đau thắt như rỉ máu, xong rồi, chút ít hi vọng cuối cùng để gầy dựng môn phái cũng toàn bộ theo cơn mưa quái ác này mà tan biến rồi. Nếu là lúc bình thường nàng chắc chắn sẽ không vì cái chết của vài trăm đệ tử nhỏ nhoi mà động tâm. Nhưng nhìn vào tình cảnh trớ trêu như hiện tại ai còn có thể giữ nổi bình tĩnh được nữa đây? Toàn bộ môn đồ cốt cán nhất đều bị diệt sạch, đệ tử dưới trướng hai cái đã thân tử đạo tiêu, hai kẻ phản bội đầu hàng địch bôi nhọ tông môn, một đứa phế vật bị bắt giữ lăng nhục, còn lại đại đệ tử cũng đã thành phế nhân cụt mất một tay suốt ngày mơ mộng hão huyền muốn chiếm đoạt mình. Danh vọng mà Vô Lượng Kiếm Các mất mấy năm gầy dựng ở Sở quốc cũng theo đó tàn lụi, sau trận này e là miếu đình các nơi sẽ bị phá hủy hết. Mất đi ức vạn tín đồ cúng bái cũng đồng nghĩa với mất luôn nguồn cung cấp công đức chi lực, con đường chứng đạo Kim Tiên xem như đứt đoạn. Bản thân Nhan Như Ngọc không đánh lại kẻ địch đồng cấp, thất bại nối tiếp thất bại khiến đạo tâm nàng lung lay dao động mạnh mẽ. Lại thêm Chu Cương Liệt ở sau dùng bổn nguyên tác động thần trí, hiện tại chứng kiến những mầm mống cuối cùng của tông phái đều hoá thành sương máu, đây giống như là một cọng rơm cuối cùng đè chết lạc đà làm nàng triệt để sụp đổ. Ánh mắt nàng toát ra hận ý như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương, nét mặt vốn lạnh lùng hờ hững cũng không giữ nổi sự lãnh đạm nữa. Tâm cảnh thái thượng vong tình mà nàng xây dựng đến đây xem như hoàn toàn vỡ nát. “ Tiện nhân!!! Ta, Nhan Như Ngọc thề nhất quyết không đội trời chung với ngươi!!!”
Nhan Như Ngọc gay gắt quát lớn, đôi mắt nàng đỏ ngầu ánh lên một tia sắc bén tàn nhẫn, Vong Tình Kiếm trong tay rung lên dữ dội như biết được tâm trạng bất ổn của chủ nhân. Khí thế của nàng theo cơn cuồng nộ mà bộc phát như núi lửa, uy áp tuông ra ngập trời khiến ngay cả ba đồng bọn còn lại cũng kiêng kị lùi về sau cẩn thận đánh giá. Bọn họ quen biết với nàng đã lâu nhưng chưa lần nào chứng kiến nàng thể hiện sự phẫn nộ lớn đến như vậy. Nhan Như Ngọc xưa nay luôn là một bộ dáng lãnh ngạo thờ ơ mặt lúc nào cũng trơ lì cảm xúc không hề biết vui giận làm người ta chán ghét vô cùng. Lần này trải qua bao nhiêu chuyện tai ương dồn dập e là đã khiến tâm cảnh vốn bình lặng như băng tuyết của nàng triệt để nổi lên sóng lớn rồi. Bàn tay cầm trường kiếm trực tiếp vũ động lập tức chém ra năm luồng phong nhận hình bán nguyệt. Kiếm khí mang theo lực lượng cuồng bạo kèm theo kiếm thế xé toạc màn mưa nhưng không phải nhắm về phía Lạc Thủy mà là đám người Đãng Hồng Trần đang đứng phía sau. “ Hừ, tiện nhân, ngươi cũng tận hưởng một chút cảm giác mất mát thân tín này đi. Ta không những muốn chém giết ngươi, mà tất cả những kẻ liên quan ở Tuyết Liên Cung này đều phải bị huyết tẩy hết!”
Nhan Như Ngọc khoé môi lần đầu tiên xuất hiện nụ cười nhưng lại là nét cười có chút vặn vẹo nhẫn tâm. Trịnh Viễn Đông ở phía sau chứng kiến vị sư phụ mà mình ái mộ hiện tại điên cuồng giống như biến thành một người khác khiến hắn sốc đến run rẩy không nói thành lời. Đây còn là sư phụ của hắn sao? Là nữ kiếm tiên lạnh lùng như sương giá mà hắn thầm thương trộm nhớ đó sao? Không thể nào, nàng vĩnh viễn phải là hình tượng cao ngạo bức nhân lãnh diễm xuất trần không bao giờ để lộ cảm xúc mới đúng. Trong lòng hắn cuộn trào từng trận chua xót, cuộc chiến lần này Vô Lượng Kiếm Các tổn thất đã khó thể nào đong đếm nổi, đệ tử nòng cốt bị diệt sạch, sư huynh đệ kẻ chết người lật lọng, đến cả vị nữ sư phụ mà hắn xem như thần tượng cũng đã sụp đổ. Vốn hắn còn mơ tưởng tới tương lai khi môn phái chỉ còn hai người, lúc đó chẳng phải là thời cơ trời ban để hắn bồi đắp tình cảm công lược trái tim băng giá của vị sư phụ này hay sao. Thế nhưng nhìn Nhan Như Ngọc lúc này trạng thái gần như điên cuồng đánh mất bản tính vốn có, nỗi thất vọng lan tràn tâm trí khiến Trịnh Viễn Đông dần cảm thấy hoang mang, bao nhiêu ảo vọng đều tan thành bọt nước. Lạc Thủy đối với thái độ chuyển biến của Nhan Như Ngọc cũng không lấy làm ngạc nhiên, nàng chỉ nhẹ nhàng phất tay một cái, năm cái hán tử da xanh đang đứng yên thủ hộ lập tức nhận lệnh nhảy lên hành động. Bọn họ không tung ra bất cứ chiêu thức nào hoa mĩ chỉ đơn giản là dùng nhục thân vững chắc như bàn thạch của mình trực diện ngạnh kháng đánh tan hết mấy đạo phong nhận. Đâu đó xong xuôi năm binh sĩ liền chia ra, một người quay về chỗ cũ tiếp tục bảo vệ ở bên người chúng nữ Đãng Hồng Trần, bốn tên còn lại đạp không bước đến quỳ một gối bên cạnh Lạc Thủy đợi nàng hạ đạt mệnh lệnh mới. Đám đông khán giả lúc này mới chú ý tới năm gã hộ pháp da xanh như tàu lá này, bọn họ cũng như mấy người Nhan Như Ngọc từ đầu vẫn nghĩ đây chỉ là vài cái khôi lỗi hay sinh vật linh trí thấp nào đó đi theo với tác dụng hầu hạ khiêng kiệu cho chủ nhân mà thôi. Hiện tại mới vỡ lẽ ra đám da xanh này đều không phải thứ tầm thường, có thể dùng nhục thể cản phá được đòn đánh mang theo uy lực cuồng bạo của Chân Tiên hậu kỳ, đây rốt cuộc là những cái quái vật gì? “ Xì, tức giận, căm hận? Ta cứ tưởng nữ nhân vô cảm nhà ngươi sẽ mãi mãi trơ lì cảm xúc không có thất tình lục dục chứ, hoá ra cũng biết đau lòng phẫn nộ cơ đấy. Haha, nhưng như thế thì sao? Kết cục như ngày hôm nay chính là do lòng tham không đáy của các ngươi mà ra cả, tiên trách kỷ hậu trách nhân, ngươi nên tự mình xám hối đi thôi.”
Lạc Thủy bình thản nheo mắt nói với đối phương bằng giọng điệu châm chọc rõ ràng, Nhan Như Ngọc nét mặt sa sầm lại, cả người run lên, nếu ánh mắt có thể giết người thì nãy giờ đối phương chắc đã chết hàng trăm vạn lần rồi. Lạc Thủy lại chẳng mảy may để ý đến điều đó, nàng hơi nhíu mày như đang suy nghĩ điều gì sau đó liền búng nhẹ ngón tay một cái. “ Chậc, đám các ngươi thực làm ta chán chết, không có chút thử thách khó khăn nào cả, thôi, cũng đến lúc kết thúc màn trình diễn rồi.”
Theo động tác của nàng, cơn mưa như trút nước bỗng chốc từ từ nhỏ lại rồi ngưng hẳn, mây đen cũng dần tan đi để lộ ra chút tia nắng ấm áp của buổi xế chiều. Không gian mảnh chiến trường theo đó trở nên sáng sủa bớt âm u hơn. Lạc Thủy cùng bốn tên binh sĩ da xanh đáp xuống đứng trên mặt hồ, từ dưới nước bất chợt có vài dòng thủy lưu dâng lên rồi tạo hình thành một bảo toạ như ngai vàng của quân vương. Kế bên còn có một chiếc bàn nhỏ đặt vài cái bình ngọc. Nàng thoải mái ngồi xuống, một tên hán tử liền thuận thế quỳ gối để nữ chủ nhân gác chân lên. Trong tay nàng tiếp tục xuất hiện một chiếc ly thủy tinh tạo hình tinh xảo, tên da xanh ở bên cạnh lập tức đi tới cầm lấy bình ngọc cung kính rót đầy ly cho nàng. Lạc Thủy bàn tay nuột nà cầm lấy ly thủy tinh chứa đầy một thứ chất lỏng màu vàng nhạt sóng sánh còn có nổi bọt trắng, nàng nhoẻn miệng cười dâm nâng cốc về phía Nhan Như Ngọc làm động tác mời rồi đưa ly lên môi một hơi uống cạn. Toàn bộ loạt động tác thảnh thơi như nghỉ dưỡng này của nàng khiến toàn trường lâm vào tĩnh mịch không biết nói gì hơn. Đây chính là đặc quyền của kẻ mạnh, giữa chốn chiến trường núi thây biển máu nàng vẫn nhàn nhã dạo chơi chẳng thèm để ý kẻ địch. Phong thái phóng khoáng tự tin này chính là một cú vả đau điếng đối với những cái địch nhân sắc mặt u ám hầm hầm ở đối diện. Ở dưới sân đấu này chắc chỉ có Tần Mộ Uyển, Vương Nhã Khuê và chung Ly Lạp Chân là biết vị chính cung phu nhân kia đang uống thứ gì, ba nàng đều khẽ nuốt nước bọt thèm khát, đó rõ ràng là nước tiểu nguyên chất của chủ nhân không thể sai được. Lạc Thủy sau khi thưởng thức xong ly nước đái đậm vị khai nồng của phu quân liền vui vẻ đưa mắt quét qua một lượt kẻ địch còn lại. Khi nhìn tới mười mấy tên lão tổ gia tộc cỏ đầu tường đang nấp phía sau trong lòng nàng lại nảy sinh một trận chán ghét. Nàng vẫn nhớ phu quân lúc nãy đã căn dặn phải chăm sóc kĩ lưỡng lũ bất trung bất nghĩa này. Vậy thì trước tiên liền bắt đầu từ bọn chúng đi.