Chương 690: Tù Không Bát
Chương 690: Tù Không Bát
“ Hửm? Pháp bảo mang theo Phật lực? Chà chà, mấy ả mưu mô này ẩn giấu đại chiêu cũng thật sâu a.”
Trên đỉnh sơn phong, Chu Cương Liệt bật người ngồi dậy thẳng lưng chăm chú quan sát cái bát bằng đồng kia, tuy đã tới thế giới này hơn cả trăm năm nhưng hắn rất hiếm khi thấy những thứ liên quan đến Phật tu tồn tại ở trung thổ. Đình đài miếu quan thờ phụng chư vị thần tiên đạo môn thì nơi đâu cũng có, chùa chiền am tự của Phật giáo lại chẳng thấy bóng dáng. Đám đầu trọc duy nhất hắn từng gặp được chắc là những cái thiền sư ở Kim Cương Đảo Tây Hải kia. Theo Yêu Dục từng giải thích là do hắn chưa đi đủ nhiều, thời đại này Tây Phương Giáo vẫn đang điệu thấp phát triển ở phía nam của Tây Ngưu Hạ Châu chưa có đem giáo lý đi truyền giảng dung nạp vào các nước nên đệ tử Phật gia mới không thấy xuất hiện. “ Ân, đúng là pháp bảo Phật hệ sở hữu khả năng tự hình thành không gian khép kín, ngoài ra còn có tác dụng vây nhốt và áp chế địch nhân. Kí chủ cứ yên tâm, thứ này cấp độ mới tiệm cận Kim Tiên cảnh, cùng lắm chỉ dùng để câu kéo thêm thời gian mà thôi, đối với Lạc Thủy chắc chắn không thể tạo ra thương tổn gì.”
Yêu Dục xuất hiện giảng giải kiến thức, Chu Cương Liệt cũng gật đầu trầm trồ một hồi rồi như nghĩ đến cái gì, ánh mắt hắn loé lên vẻ giảo hoạt thường thấy. “ Hề hề, không gian khép kín, vậy chẳng phải ở bên trong làm bất cứ thứ gì thì phía ngoài cũng sẽ không nghe không thấy hay sao? Quả là đồ tốt a.”
Nói rồi hắn liền ra hiệu cho chúng nữ bên cạnh mình ở yên tại chỗ, bản thân thì nhoáng cái đã biến mất tăm, cũng nên đến lượt hắn xuất thủ rồi. Lạc Thủy lần nữa mở mắt đã thấy mình đang đứng trong một mảnh không gian bao la không thấy điểm dừng, xung quanh hào quang hoàng kim chiếu rọi, vân vụ lượn lờ mờ ảo. “ Chậc, bất cẩn rồi, đáng lý nên nhanh chóng xử lý nốt hai ả mưu mô đó mới đúng.”
Lạc Thủy biết mình đang bị nhốt trong pháp bảo nào đó của đối phương, nàng đưa mắt quan sát hoàn cảnh xung quanh, cũng không có thời gian quan tâm cơ thể trần truồng vẫn còn dính đầy tinh dịch nhớp nháp của mình. Nơi này giống như rộng lớn vô biên nhưng thực chất vẫn nằm trong phạm vi cái bát kia, xung quanh bao bọc bằng những bức tường vây vô hình, nàng đã thử vài lần vận dụng tiên pháp để dịch chuyển ra ngoài cơ mà sau đó vẫn thấy mình ở ngay vị trí cũ. Lạc Thủy lại tiếp tục khu sử chưởng ấn mang theo thủy linh lực đánh vào các vách tường nhưng công kích của nàng giống như tiếp xúc vào bông gòn mềm xốp không gây ra chút động tĩnh nào. Đang lúc nàng còn loay hoay tìm đường thì phía sau lại nhoáng lên hai bóng người, còn ai khác ngoài Lệ Nhiễm Sương cùng Thiết Mộc Tử La. “ Hô hô, tiện nhân đừng cố sức mất công, đã bị Tù Không Bát của ta vây nhốt thì giãy dụa thêm cũng vô dụng, chẳng có lối thoát nào cho ngươi đâu.”
Lệ Nhiễm Sương lấy lại vẻ ngạo mạn khinh bỉ lúc trước nhếch môi cười một cách đắc ý. Lạc Thủy hơi nhướng mày nhưng sau đó vẫn bình thản chẳng chút nao núng. “ Xì, thùng rỗng kêu to, thông thường đa số các loại pháp bảo đều cần chân khí của chủ nhân gia trì mới liên tục hoạt động được, liệu hai người các ngươi có thể vây nhốt ta được bao lâu? Đến khi chân khí trong đan điền cạn kiệt hoặc bị ta trấn sát thì các ngươi cũng không thoát khỏi kết cục bi thảm đâu, ngoan ngoãn khuất phục làm nô lệ đi thì hơn.”
Lệ Nhiễm Sương nghe xong liền cảm thấy hơi chột dạ, không ngờ đối phương chỉ vừa nhìn liền biết được yếu điểm của pháp bảo mà nàng sử dụng. Tù Không Bát này là Vu gia vô tình đạt được từ một vị Phật tu của Tây Phương Giáo. Năm đó Phong Thần chiến diễn ra, Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề vì nhặt nhạnh chỗ tốt đã phái không ít đệ tử trong giáo tới tìm cơ duyên. Vu gia vốn theo lão tổ ẩn thế trốn tránh không tham dự đại kiếp nhưng một ngày nọ sau trận đại chiến long trời lở đất có một vị Phật tu đã trọng thương hấp hối rơi xuống địa bàn nơi Vu gia lánh đời, người này sau đó liền cố gắng gượng đi đến bái phỏng gia chủ cầu mong được trợ giúp hồi phục hứa hẹn sẽ đưa cả gia tộc hữu duyên tới Tây Phương Giáo hưởng thụ sự che chở của Thánh Nhân. Cao tầng của Vu gia lúc đầu cũng rất động tâm với lời đề nghị này nhưng sau một hồi bàn bạc vì e sợ gia tộc xuất thế sẽ lây nhiễm nhân quả bị kéo vào đại kiếp diệt tuyệt nên không dám đồng ý. Cuối cùng Vu gia lão tổ đã quyết định nhân lúc vị Phật tu kia đang trọng thương mà lén lút ra tay xử lý, lại tiêu diệt cả hồn và xác của đối phương xoá sạch khí tức xem như chưa từng gặp mặt. Sau khi giải quyết gọn gàng bọn họ mới phát hiện túi trữ vật của vị Phật tu này thế mà lại có rất nhiều tài nguyên bảo vật, trong đó quý giá nhất chính là một món pháp khí cấp Kim Tiên tên là Tù Không Bát có khả năng vây nhốt mọi thứ. Vì sợ sẽ bị người Tây Phương Giáo tìm tới, tất cả tài sản này sau đó đều được cao tầng Vu gia cất giấu kĩ lưỡng cho đến khi Phong Thần đại kiếp trôi qua mới dám đem ra sử dụng. Tù Không Bát trở thành trấn tộc chi bảo chỉ có tộc trưởng mới có quyền cất giữ. Vị tộc trưởng đời này là phu quân của Lệ Nhiễm Sương rất yêu thương thê tử, vì muốn đảm bảo an toàn cho nàng ra ngoài làm việc nên đã đặc biệt đem pháp bảo này cho nàng phòng thân. Lúc đầu Lệ Nhiễm Sương nghĩ đánh một cái Tuyết Liên Cung cũng không cần sử dụng tới pháp bảo bậc này nhưng không ngờ diễn biến trận chiến lại dần đi lệch khỏi mọi tính toán trước đó. Kẻ địch quá hùng mạnh bắt buộc nàng ta phải dùng quân bài tẩy cuối cùng này. Tù Không Bát không phải pháp bảo dạng công kích, nó chỉ có thể vây nhốt áp chế địch nhân, khi sử dụng lại tiêu tốn rất nhiều chân khí nên Lệ Nhiễm Sương mới hạn chế không dám mang ra. Nhưng hiện tại nàng ta và Thiết Mộc Tử La đang cần kéo dài thời gian đợi tiếp viện nên vừa hay bảo vật này là phù hợp tình huống nhất. “ Hừ, tiện nhân nhà ngươi quá tự cao tự đại rồi, ngươi chẳng lẽ không thắc mắc tại sao chúng ta sau khi bắt nhốt được ngươi lại không ở bên ngoài mà lại tiến vào trong này?”
Lệ Nhiễm Sương giọng điệu mang theo vẻ thần bí cùng sát ý nhàn nhạt, Lạc Thủy thì thái độ vẫn giữ sự thờ ơ như cũ đáp lại. “ Xì, có gì mà phải thắc mắc, các ngươi đơn giản là sợ ở lại bên ngoài sẽ bị mấy gã lục bì quân của ta đánh chết nên mới tính toán trốn vào đây có phải không? Còn làm bộ thần thần bí bí hù doạ ai vậy chứ?”
Lệ Nhiễm Sương cứng họng, lời sắp nói ra cũng bị một câu mỉa mai này của đối phương làm nghẹn lại. Hai nàng quả đúng là sợ sẽ bị mấy gã hán tử da xanh kia tấn công nên mới chọn cùng nhau đi vào trong pháp bảo tránh mũi nhọn, không ngờ lại bị ả lẳng lơ kia nhìn ra ý đồ. “ Hừ, tất nhiên không phải, chúng ta chủ ý tiến vào đây chính là để xử lý tiện nhân nhà ngươi trước, chỉ cần ngươi vong mạng thì đám con rối da xanh ngoài kia cũng sẽ ngưng hoạt động thôi.”
Thiết Mộc Tử La nãy giờ im lặng lúc này cũng đã lên tiếng, bàn tay nàng ta nắm chặt rìu chiến chĩa thẳng vào mặt Lạc Thủy hung hăng thách thức. “ Gì cơ? Muốn giết ta? Dựa vào hai thứ sâu kiến yếu nhược các ngươi sao? Haha... các ngươi cũng thực có khiếu hài hước đó chứ.” Lạc Thủy giống như nghe được chuyện buồn cười nhất trên đời không tiết chế được cứ vậy khanh khách một trận. “ Tiện nhân khinh người quá đáng, để chúng ta xem lát nữa ngươi còn cười nổi nữa không, Lệ phu nhân, ra tay đi.” Thiết Mộc Tử La trong mắt mang theo lửa giận lớn tiếng quát. Lệ Nhiễm Sương gật đầu đồng thuận, mi mắt nàng ta khẽ nhắm lại dùng ý niệm câu thông với Tù Không Bát, hai tay bắt pháp quyết, miệng lâm râm đọc chú ngữ. Không gian xung quanh theo đó bỗng chốc rung động, vân vụ cuồn cuộn dày đặc hơn, ánh sáng màu hoàng kim từ xung quanh thành bát toả ra sau đó ngưng tụ thành từng kí tự lập loè hào quang bay lơ lửng trong không khí. “ Khi cảnh giới bị áp chế, chỉ tâm bình đẳng mới đạt đại giác, bởi chúng sinh đồng nhất tánh, vốn vô sai biệt.”
Bên tai ba người nghe rõ văng vẳng tiếng phạn âm như chư tăng đang tụng niệm, những kí tự đó tập hợp lại với nhau nhắm về phía Lạc Thủy mà chiếu xuống. Thoáng chốc, nàng cảm giác được cơ thể mình xuất hiện dị biến, tu vi vốn đã ở Chân Tiên hậu kỳ đỉnh phong lại đang nhanh chóng xói mòn cho đến khi rơi khỏi cảnh giới trở về Chân Tiên trung kì. “ Đây là... áp chế cảnh giới...?”
Cảm nhận được sự quỷ dị của món pháp bảo này, Lạc Thủy thoáng chút xuất hiện biểu cảm nghiêm túc đánh giá bản thân. Không phải tu vi của nàng bị rơi rụng mà là bị một lực lượng nào đó tác động khiến đạo hạnh tạm thời gặp kiềm chế chỉ còn ở mức Chân Tiên trung kì.