Chương 689: Dị biến
Chương 689: Dị biến
Cuối cùng, sau một tiếng gầm trầm ổn, gã da xanh phía trên thô bạo ấn đầu Lạc Thủy dí sát vào hạ thân của mình, dương vật hắn tọng sâu hết cỡ trong thực quản, quy đầu co giật bắn từng tràng tinh đặc rót hết xuống dạ dày của nàng không để lọt một tia nào ra ngoài. Biểu cảm trên mặt nàng thập phần gợi dục, gò má phiến hồng, bạch nhãn lật trắng dã, tóc tai hơi rối bù, miệng mũi đọng đầy bọt mép. Tên kia xuất cũng thực nhiều, phải sau gần ba phút hắn mới từ từ rút côn thịt dính đầy dịch nhờn ra khỏi miệng nàng, tinh dịch bị dồn ứ cũng theo đó trào ngược ra. “ Ọc... ực... ực... a... haa.... ưm.... ngon quá... vị tinh trùng thật tuyệt.... a ...”
Lạc Thủy vẫn luyến tiếc tham lam cố nuốt xuống lại số tinh đó, lưỡi nàng đưa ra quét lấy tinh dịch đọng trên môi đưa vào miệng nhấm nháp rồi hài lòng cười mị ý. Con cặc trong tay nàng cũng cùng lúc đó lên đỉnh điên cuồng phóng xuất dương tinh nhầy nhụa màu xanh lục lên ngực, bụng và cả mặt mũi đầu tóc hoàn toàn nhuộm cơ thể nàng lây dính một tầng chất nhờn lầy lội. “ Á á á... ra rồi... ra rồi... sướngggg.... a hiiii ...”
Lạc Thủy cũng đồng thời đạt đến thêm một lần cao triều, gã da xanh bên dưới vừa rút ba ngón tay khỏi âm hộ thì nàng đã hẩy hông lên kịch liệt, nước nôi phun xối xả như thác đổ khiến cả người hắn đắm chìm trong âm tinh. Nhìn vị thần nữ lúc nãy còn phong hoa tuyệt đại thần thánh trang nghiêm không thể với tới lúc này lại mang một bộ dáng rơi rụng phàm trần dâm đĩ còn hơn cả kĩ nữ làm đám nam nhân thoáng hiện lên cảm xúc xót xa. Nếu là bọn họ chắc chắn sẽ ôn nhu nhẹ nhàng trân trọng nàng như châu báu quý giá nhất thế gian tuyệt đối sẽ không để nàng chịu cảnh tàn hoa dập liễu như vậy. Thế nhưng những kẻ này đâu hề biết vị thần nữ này chính là thích bị ngược dâm thô bạo như vậy, còn mềm yếu như họ đừng mơ có cửa chạm vào nàng. “ A... ưm... Lạc Thủy tỷ chơi xong rồi sao... hư ư... vậy thì cho bọn muội mượn mấy gã đó một lát... á... cặc không đủ dùng rồi... A a...”
Thanh âm nỉ non của Liễu Như Yên vang lên ở phía sau, nàng ta đang bị hán tử da xanh bế lên, hai chân tách rộng vòng ra kẹp chặt lấy mông đối phương, âm hộ mở thật rộng tiếp nhận côn thịt cứng như khúc củi đâm từng cú lút cán. Thân thể nàng ta không ngừng đẩy đưa lắc lư lên xuống theo nhịp nắc, hai vú cũng theo đó nảy tưng tưng từng đợt, mông bị dập nổi lên gợn sóng lăn tăn. Cây dương căn này không hề thua kém hàng của Chu Cương Liệt, lực đạo càng lúc càng nhanh và thô bạo hơn, mỗi cú đâm đều lút cán, quy đầu chạm tới tận hoa tâm làm Liễu Như Yên phê đến trợn cả mắt. Chung Ly Lạp Chân thì đang quỳ ở phía sau ra sức liếm láp lỗ hậu của gã hán tử một cách hèn mọn, nàng ta còn cẩn thận luồn cả lưỡi nhỏ của mình vào sâu trong trực tràng, nhấm nháp lấy tư vị hôi hám bẩn thỉu kia một cách ngon lành. Lạc Thủy khẽ phất tay, ba gã binh sĩ vừa hầu hạ nàng liền đồng loạt quay lại trước đại môn, vậy là bốn con dâm nữ đều đã có phần của riêng mình không cần phải chờ đợi chia sẻ nữa. Khán giả đối với cảnh tượng loạn dâm thác loạn công khai này cũng chỉ biết ngán ngẩm lắc đầu, từ nay có lẽ ấn tượng của tu sĩ thiên hạ khi nhắc tới các vị tiên tử chắc không còn là danh vọng chiến tích hay nhan sắc nữa, họ chỉ nhớ tới các nàng như những con đàn bà dâm dật phóng đãng lẳng lơ tới tận xương tủy. Rất nhiều hình ảnh đã được pháp bảo lưu ảnh ghi lại rõ nét, sau hôm nay chắc chắn từng thước phim đó sẽ gây chấn động toàn thể tu tiên giới phàm giai. Lạc Thủy nằm dài trên bảo toạ, thân thể vẫn thi thoảng nấc lên vài nhịp, dư âm của trận sướng khoái làm nàng nhất thời đê mê chưa dứt ra được. Kế bên nàng là Nhan Như Ngọc đang khụy gối, đôi mắt vô cảm trống rỗng không rõ tiêu cự, mái tóc bạch kim vốn mềm mại thướt tha nay lại thêm một phần óng ả vì dính đầy tinh đặc. Hán tử da xanh đứng kế đang dùng một lọn tóc của nàng quấn lấy dương vật mình rồi tự tuốt sục, tinh dịch tất cả đều bắn khắp mặt mũi đầu tóc gần như phủ cho khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng kia một lớp trang điểm nhầy nhụa. Trịnh Viễn Đông đứng ở xa xa tận mắt thấy nữ nhân mà mình mơ ước bị vấy bẩn thành cái dạng này mà bản thân hắn lại chỉ có thể đứng nhìn trong vô vọng, tâm lý kém cỏi bất lực khiến đại não hắn như sắp nổ tung, cả người run bần bật, móng tay bấm vào da thịt toé cả máu vì ức chế. “ Hức... ôi... sao nào? Đã suy nghĩ thông suốt chưa? Là muốn tự nguyện dâng hiến hay là để ta phải dùng biện pháp mạnh đây...?”
Lạc Thủy rảo ánh mắt đầy ý nhị liếc qua Lệ Nhiễm Sương cùng Thiết Mộc Tử La, giọng điệu đã dần thiếu kiên nhẫn. Hai nàng kia khẽ trao đổi ánh mắt với nhau, sau đó giống như đạt được quyết định chung nào đó, con ngươi loé lên vẻ kiên định cùng tàn độc. Lúc nãy hai người thấy Lạc Thủy thế mà lại ở chỗ này bày trò thác loạn thì đều cả mừng, như thế liền có thể kéo dài thêm chút ít thời gian nữa, từ lúc bọn họ dùng thủ đoạn gọi gia tộc cứu viện đã qua một khoảng thời gian, các lão tổ chắc cũng đuổi đến xấp xỉ rồi. Hiện tại hai nàng chỉ cần kiên nhẫn câu kéo thêm chút ít nữa, đợi viện quân tới là có thể lấy lại thế trận. Nghĩ đến đây Lệ Nhiễm Sương lại một lần nữa cố nặn ra nụ cười hoà nhã tiến tới gần đối phương nhẹ giọng nói. “ Lạc Thủy đạo hữu, chúng ta có thể thương lượng được không? Vu gia ta chấp nhận bỏ ra đại giá để trao đổi, chỉ cần thả ta quay về thì mọi điều kiện của Tuyết Liên Cung đưa ra chúng ta đều chấp thuận hết. Người ta nói thêm bạn bớt thù mới là kẻ khôn ngoan, Lạc Thủy đạo hữu dù mạnh mẽ cũng chỉ là chiến lực cá nhân, nếu như ngươi chịu cùng các gia tộc kết minh thì mọi mâu thuẫn đều sẽ được hoá giải. Ngươi nỡ để Tuyết Liên Cung mãi mãi ở thế đối đầu với cả thiên hạ suốt ngày bị người ta hô đánh hô giết hay sao?”
Lời này của vị mĩ phụ nhân nói ra mang theo rất nhiều hàm ý. Nàng ta vừa muốn xoa dịu tình hình đưa thêm lợi ích lại vừa nhẹ nhàng cảnh cáo nếu Lạc Thủy vẫn cứng rắn muốn giết người thì chắc chắn Tuyết Liên Cung phải đón nhận lửa giận cùng vây công của hàng loạt ẩn thế gia tộc. Nếu đứng ở cương vị một người chủ thế lực thì tất nhiên phải sáng suốt cân nhắc thiệt hơn, nhưng đáng tiếc Lạc Thủy không sợ nhất chính là uy hiếp, phu quân của nàng là chính thần cấp Thái Ất Ngọc Tiên viên mãn, nàng còn cần phải e dè vài tên già cóc ké tu vi Kim Tiên bèo bọt hay sao? Lạc Thủy khẽ nhếch môi cười nhạt, nhưng đang lúc nàng định mở miệng chế nhạo đối phương một trận thì bỗng dị biến đột ngột xuất hiện. Chỉ thấy Lệ Nhiễm Sương vốn đang một bộ mặt cười cầu tài bất chợt thình lình lấy ra một vật giống như cái bát lớn bằng đồng đen khảm đầy văn tự lập loè rồi ném về phía trước. Hành động chớp nhoáng này khiến toàn bộ những người có mặt đều bất ngờ đến ngỡ ngàng, Lạc Thủy cũng hơi sững người lại tỏ vẻ kinh ngạc, nàng biết đối phương chắc chắn sẽ không chịu khuất phục nhưng không nghĩ tới vậy mà còn ẩn giấu bài tẩy đến hiện tại mới dùng ra. Lệ Nhiễm Sương cùng Thiết Mộc Tử La chắc chắn đã trù tính từ trước, lợi dụng thời cơ khi đám binh sĩ hộ vệ đã cách xa Lạc Thủy, lại thừa lúc nàng vẫn còn trong cơn dư âm sung sướng của cuộc hoan lạc để ra tay khiến nàng không kịp hoàn thủ. “ Hừ, tiện nhân mắc bẫy rồi nhé, để xem lần này ngươi còn huênh hoang tự đại được nữa hay không?”
Thiết Mộc Tử La cũng lập tức hành động, nàng ta lao tới với thế sét đánh không kịp bưng tai, Lệ Nhiễm Sương trong miệng lẩm bẩm chú ngữ, cái bát đồng kia theo đó toả ra kim quang chói loá, tiếng phạn âm ngân nga vang dội khắp không gian chiến trường. Bát đồng thoáng chốc đã phóng lớn bằng kích thước của một căn phòng, từ đáy bát toả ra lực hút cực kì mạnh mẽ lập tức kéo lấy Lạc Thủy trên bảo toạ chưa kịp để nàng phản ứng thu vào bên trong. Lệ Nhiễm Sương cùng Thiết Mộc Tử La cũng tự mình đồng thời tiến vào trong bát. Pháp bảo này sau đó tự động thu nhỏ lại rơi xuống nằm yên dưới mặt hồ. Sự việc diễn ra quá bất ngờ khiến ai cũng một bộ ngơ ngác hoang mang, đến khi toàn trường nhận ra thì ba vị nữ tử tuyệt mĩ đều đã mất tăm hơi không thấy đâu nữa. Đám khán giả lại nổ ra một trận xôn xao cực lớn, không lẽ thế cuộc lại một lần nữa đảo chiều sao? “ Lạc Thủy! Các muội còn ở đó bày trò hoang dâm được sao? Mau mau lên cứu viện.”
Đãng Hồng Trần hốt hoảng vội vàng gắt giọng với chúng nữ vẫn đang cật lực rên rỉ ân ái với mấy hán tử da xanh. “ A...a... hư... tỷ à... ôi đừng có hốt hoảng... ưm... ân... Lạc Thủy tỷ chắc chắn sẽ không gặp vấn đề gì đâu... hức ưm... nếu tỷ ấy cần trợ giúp thì đám lực sĩ này đã sớm ra tay rồi...”
Vương Nhã Khuê đang ở trong tư thế cưỡi ngựa nhún nhảy trên người gã da xanh vừa rên rỉ vừa giải thích, Tần Mộ Uyển nằm kế bên chổng mông cho một tên khác địt vào lỗ đít cũng gật đầu phụ hoạ. “ Ân... hô ô... tỷ thả lỏng đi, mọi chuyện ở đây đều nằm trong tầm kiểm soát của chủ nhân, nếu thực sự có nguy hiểm chàng ấy sẽ tự ra tay, đừng gấp gáp thất thố như vậy...a...a... á ... đâm sâu quá...”
Đãng Hồng Trần cũng thật hết cách với mấy cái muội tử dâm loàn không kiêng nể này, nhưng ngẫm lại thì bọn họ nói cũng đúng, nếu Lạc Thủy có chuyện gì thì mình lo lắng cũng bằng thừa, Chu lang nhất định sẽ tự ra tay cứu nguy. Nghĩ đến đây nàng mới tự mình trấn an tâm lý, ánh mắt đăm chiêu nhìn về phía cái bát đồng đang nằm trên mặt nước kia.