Chương 698: Phệ Cung Đan
Chương 698: Phệ Cung Đan
Khuyển Nhung tộc cũng giống như các ẩn thế gia tộc khác vì trốn tránh đại kiếp Phong Thần mà đã trở thành cái gai trong mắt Thiên Đình. Bọn họ dám xuất thế chẳng qua là vì cầu may bên trên không truy cứu nữa, nếu gặp phải người nhà trời vẫn phải cung kính đi đường vòng không dám có chút bất cẩn nào. Hôm nay đã lâm vào tình huống đối địch với một vị chính thần Thiết Mộc Tử La thân là tộc trưởng một thế lực tất nhiên phải suy tính thiệt hơn cố gắng làm mọi thứ để hoá giải nguy cơ, dù phải hi sinh danh tiết mặt mũi của bản thân nàng vẫn phải làm. Hơn nữa nàng vẫn có ôm chút tiểu tâm tư riêng, nếu đối phương chỉ là một cường giả tà dâm không có bối phận thì nàng dù bị ép làm tình nô cho hắn vẫn sẽ giữ thái độ bất mãn chán ghét thậm chí tìm cơ hội ám hại trả đũa. Nhưng với tầng tầng địa vị mà Chu Cương Liệt bày ra trước mắt hoàn toàn thay đổi cách nhìn của Thiết Mộc Tử La. Người đàn ông này là tinh quân giáng thế, chính thần được Thiên Đình sắc phong, nếu nàng ôm được bắp đùi lớn của hắn vậy thì Khuyển Nhung tộc có thể nhận được chỗ dựa cực kì vững chắc không còn phải nơm nớp lo âu bị Thiên Đình dòm ngó nữa. So với lợi ích to lớn nhận được thì chút ít danh dự nhân phẩm bị mất thực không đáng nhắc đến. Làm tình nô thì có làm sao, dù chỉ là thị thiếp nô lệ cho tinh chủ thì địa vị so ra vẫn tôn quý cao thượng hơn xa đám gia tộc chuột chạy ngoài đường kia. Bởi vậy Thiết Mộc Tử La mới quyết ý lột đồ xáp tới hiến dâng hầu hạ, ánh mắt nàng chớp động mang theo mị ý nhìn lấy nam nhân như thần minh đang ngồi đường hoàng kia như mong cầu che chở. Chu Cương Liệt thì vẫn giữ biểu cảm hờ hững giống như không quan tâm tới thân thể trần truồng đang hiến ân cần dưới chân mình. Lạc Thủy ngồi trong lòng hắn hiểu ý của phu quân mình, nàng lững thững đứng dậy khẽ vung tay một cái khiến vị mĩ nhân lực điền đang quỳ gối kia không kịp phản ứng đã bị hất ngã nhoài, tư thế nằm còn rất bất nhã phô bày hết khu âm hộ rậm lông đỏ rực của mình. “ Úi... ngươi... làm gì?” Thiết Mộc Tử La bất mãn bặm môi liếc mắt hỏi, nàng ta đối với Lạc Thủy vẫn là thái độ ôm lấy một bụng oán khí không dứt. “ Hừ, không biết phép tắc, hợm hĩnh trịch thượng chả ra thể thống gì. Tình nô thì nên có giác ngộ của tình nô, ngươi không thể chứng minh lòng thành của mình vậy thì ta buộc phải dạy dỗ để ngươi thêm ngoan ngoãn vậy.”
Lạc Thủy lạnh nhạt đáp lời, từ bàn tay lại ngưng tụ ra một sợi roi dài từ thủy linh khí vung tay liền quất thẳng vào đùi non của Thiết Mộc Tử La, tiếng vang chát chúa kèm thanh âm đau đớn của cô nàng làm Lệ Nhiễm Sương đứng phía sau cũng bất giác rùng mình. “ Vút... chát....”
“ Á... đau quá! Ngươi... tiện nhân, ngươi dám đánh ta? Chủ nhân... ngài xem cô ta ỷ mạnh hiếp yếu như thế, thiếp đã cam nguyện chấp nhận làm tình nô cho ngài rồi mà...”
Nàng ta hướng ánh mắt tội nghiệp về phía Chu Cương Liệt chờ mong giúp đỡ, bàn tay xoa xoa vùng đùi vừa bị quất đã để lại một vết lằn rõ rệt. Thế nhưng trái với kì vọng của nàng hắn vẫn ngồi yên phớt lờ không chút quan tâm, đến nhìn cũng không nhìn lấy nàng một cái. “ Chủ nhân...?” Thiết Mộc Tử La khó hiểu tiếp tục gọi, trong lòng lại tràn đầy nguy cơ, chẳng lẽ hắn thực sự không có hứng thú với mình, không được, nếu vậy thì tính toán của nàng chẳng phải đều tốn công vô ích sao? “ Hừ, có gọi cũng vô ích, phu quân không thích nhất là loại nữ nhân tâm địa bất chính giả tạo tâm cơ như ngươi, đừng nghĩ chỉ cần biểu hiện nhu thuận liền có thể lừa gạt qua mặt chàng ấy.”
Lạc Thủy giọng đầy khinh bỉ tiếp tục vung roi quất xuống như mưa, mỗi lần đều nhắm vào những vùng da thịt mẫn cảm nhất để lại trên làn da rám nắng của Thiết Mộc Tử La từng đường hằn đỏ đậm. Vị nữ tộc trưởng lực điền chỉ có thể bị động chịu dạy dỗ, không hiểu vì sao ở trước trận đòn trút lên người mình nàng lại chẳng thể sinh ra chút tâm lý phản kháng nào giống như đã hoàn toàn dung nhập vào thân phận nô lệ phải cam chịu đòn roi trong bất lực. Mặc dù thể phách man tộc cứng rắn nhưng đứng trước một vị Chân Tiên hậu kỳ dùng toàn lực để quất thì nàng cũng ăn không ít đau khổ, sự phẫn nộ vì nhục nhã uất ức cộng với cơn đau rát từ cơ thể đã khiến một nữ cường nhân như nàng trong vô thức phải chảy nước mắt cay đắng tủi thân. Vì sao chứ? Không phải mình đã chấp nhận buông bỏ cái tôi cá nhân cam nguyện cúi đầu khuất phục rồi sao? Bọn họ rốt cuộc còn có gì chưa vừa ý? Không lẽ ngay từ đầu chỉ là muốn hành hạ bỡn cợt với nàng thôi hay sao? “ Ba... vút... chát... bốp... bốp....”
Trong không gian rộng lớn yên tĩnh thanh âm từng đòn roi vụt vào da thịt vang lên thập phần thanh thúy. Cả thân người lực lưỡng của Thiết Mộc Tử La bây giờ lại như một chiếc lá thu yếu ớt run rẩy bất lực trước cuồng phong bão vũ. Ánh mắt vốn ngạo nhân sắc bén tựa như đầu báo cái hoang dại mạnh mẽ của vị tộc trưởng man di thời khắc này chỉ còn lại hoảng sợ tột cùng, đôi môi run run rẩy muốn cầu xin nhưng chỉ có thể thốt lên vài tiếng nức nở. “ Không... đau quá... không muốn... đừng đánh nữa... đừng... hức... xin ngươi... chủ nhân... chủ nhân....”
“ Hừ, vẫn còn sức kêu to gọi nhỏ hở? Còn chưa biết bản thân sai ở đâu sao? Vậy thì tiếp tục nhận lấy hình phạt đi, hôm nay bổn chủ mẫu phải dạy dỗ tiện nô nhà ngươi thật tốt để ngươi hiểu rõ thân phận của mình.”
Lạc Thủy lúc này hoàn toàn là một bộ dáng như nữ vương hung hăng bạo ngược nhìn lấy một đầu nô lệ vô lễ bất tuân, trong lòng bàn tay nàng xuất hiện một khoả đan dược màu hồng ánh lên quang hoa tím đen u ám. Không để Thiết Mộc Tử La kịp thắc mắc nàng đã xông đến bóp chặt khớp hàm ép đối phương phải nuốt xuống đan dược. Yết hầu khẽ động, mĩ nhân lực điền dù vóc dáng cao lớn hơn Lạc Thủy nhưng khí lực lại kém xa không thể phản kháng, nàng quỳ bò trên đất tay giữ lấy cổ ho khan sặc sụa một trận đau đớn. “ Khụ... khụ... ngươi... ngươi vừa cho ta uống thứ gì?”
“ Một loại đan dược khiến ngươi ngoan ngoãn hơn.”
Lạc Thủy nhếch môi cười ẩn ý vung tay liền đem Thiết Mộc Tử La gắt gao trói chặt theo tư thế khổ dâm đích thực sau đó lại quay sang nháy mắt với Lệ Nhiễm Sương làm mĩ phụ nhân hoảng hốt vô thức bước lùi lại tránh né. “ Nhìn cho kĩ, đây chính là hậu quả khi đắc tội với phu quân ta, hi vọng ngươi xem mà rút kinh nghiệm.”
Nói rồi Lạc Thủy lại tập trung vào Thiết Mộc Tử La, lúc này dược lực của viên thuốc kia đã bắt đầu phát tác, làn da ngăm của nàng ta nổi lên từng mảng ửng hồng, mồ hôi chảy ra thấm ướt cả thân thể, hơi thở cũng dần trở nên nặng nề ồ ồ, trong cổ họng thi thoảng lại phát ra vài tiếng rên ư ử như mèo cái động dục. Mắt thường có thể thấy rõ bầu vú của nàng ta căng cứng, hai đầu nhũ hoa săn lại nhô lên thật cao. Bên dưới hạ thân hai đùi tự động có xu hướng dạng ra đẩy gò mu núc ních thịt về phía trước, từ bên trong mật huyệt đỏ au không ngừng có dịch nhờn tiết ra thấm ướt cả đùm lông lồn sau đó chảy dọc xuống đùi. Hai mắt nàng long lanh ngập nước đưa ánh nhìn khao khát cầu xin về phía nam nhân duy nhất có mặt ở đây, môi hơi hé mở đưa đầu lưỡi liếm liếm, khoé miệng thậm chí chảy cả nước dãi. Đại não nàng ta mơ màng không giữ được tỉnh táo, trong đầu chỉ toàn ham muốn nhục dục, cơ thể khô nóng ngứa ngáy thôi thúc nàng phải tìm cách phát tiết nếu không chắc chắn sẽ phát điên. Với chút lý trí cuối cùng Thiết Mộc Tử La cố gắng vận khởi chân khí muốn xua tan đi cảm giác quái dị nhưng giống như đan điền đã bị khoá chặt không thể nhấc nổi chút năng lực nào. “ Phì, giãy dụa vô ích, thứ đan dược mà tiện nô ngươi vừa uống gọi là Phệ Cung Đan. Công dụng cũng giống với danh tự, đây là dâm dược do chính phu quân ta luyện ra, từ Kim Tiên cảnh trở xuống một khi phục dụng liền không có phương pháp nào áp chế được tính dâm, dù tự an ủi cũng vô dụng. Cách duy nhất chính là tìm nam nhân cùng ngươi giao hợp giải toả dâm khí, đặc biệt côn thịt của người kia phải đủ dài để xuyên phá tử cung, chỉ khi phòng hoa nội thể bị rót đầy thì dương tinh mới dung hợp với âm tinh giúp ngươi điều hoà cơn nứng. Nếu sau một canh giờ không được hoá giải thì tiện nô nhà ngươi xem như hết cứu, dâm tính sẽ lấn át lý trí hoàn toàn biến ngươi thành một đầu chó mẹ dâm dật, cả phần đời còn lại phải sống dựa vào cặc và tinh trùng nam nhân.”
Lời nói của Lạc Thủy giống như một con dao nhọn đâm rách phòng tuyến tâm lý mỏng manh cuối cùng của Thiết Mộc Tử La, nàng bứt rứt khó chịu bất chấp hình tượng chồm người muốn bò tới gần Chu Cương Liệt nhưng thân thể đã sớm bị dây trói bằng thủy linh lực quấn chặt khiến nàng chỉ có thể ở trên đất quằn quại như con sâu đo. “ Chủ nhân... cứu... cứu mạng... thiếp thân không muốn... hức huhu... làm ơn... đừng hành hạ thiếp nữa... thiếp cam nguyện làm tất cả, vĩnh viễn trung thành với ngài... chủ nhân...”
Trên mặt nàng giàn giụa nước mắt không còn chút ương bướng kiệt ngạo bất tuân nào nữa. Trước thái độ thành khẩn của nàng Chu Cương Liệt chỉ chống tay lên thành ghế vắt chân quan sát ánh mắt đầy hứng thú chứ không đáp lại. Lạc Thủy hiểu ý hắn, roi thủy linh khí vung lên kéo lấy thân thể đang bò lết của Thiết Mộc Tử La treo lơ lửng giữa không trung trong tư thế ưỡn người hai chân mở rộng hoàn toàn trưng bày hết chỗ nhạy cảm. “ Không... thật khó chịu... chủ nhân, thiếp sẽ đáp ứng mọi nhu cầu của ngài mà, giúp thiếp... thiếp không muốn trở thành chó cái mất lý trí đâu... ô ô ô...”
Nàng ta vừa nói vừa kịch liệt hẩy hẩy mu lồn đầy dâm dịch về phía nam nhân kia, Lệ Nhiễm Sương ở phía sau mím môi ái ngại nắm chặt bàn tay, nhìn một màn dâm mị này mĩ phụ nhân hết sức sợ hãi, nàng không dám tưởng tượng bản thân nếu trở thành một đầu đãng phụ khát tình giống như thế thì sẽ ra sao.