Chương 705: Chấp nhận thân phận
Chương 705: Chấp nhận thân phận
Lệ Nhiễm Sương cả người nhuộm một tầng hồng nhạt, suy nghĩ hiện tại rối ren hoảng loạn không thôi. Trong thâm tâm nàng đối với hành vi xâm phạm càng lúc càng quá đáng của gã họ Chu kia cực kì bất mãn cùng ghét bỏ. Nhưng thân thể lại phản ứng trái ngược với nhận thức chủ động hưởng ứng với mọi tiếp xúc thân mật kia một cách nhiệt tình. Mĩ phụ nhân hiểu rõ bản thân đang dần sa đoạ, nàng kịch liệt kháng cự lại ham muốn xác thịt cố gắng bình tâm tĩnh trí nhưng mỗi lần như vậy đều bị đôi tay thuần thục, đầu lưỡi điêu luyện cùng khúc gậy thịt to dài kia đánh bại. Đời sống tình dục của Lệ Nhiễm Sương từ khi trở thành phu nhân Vu gia khá nhạt nhoà. Nàng là một nữ nhân truyền thống, phu quân Vu Thản Chi cũng là bậc nam tử lễ giáo khuôn phép. Hai người đến với nhau cũng là môn đăng hộ đối được hai bên gia tộc tác hợp mai mối. Khi đại chiến Phong Thần diễn ra, Lệ gia của nàng bị cuốn vào đại kiếp không ai thoát khỏi, nàng vì đã gả đến Vu gia cùng nhà chồng lánh đời nên mới tránh được một kiếp, bởi vậy đối với nàng hiện tại phu quân cùng các con và tộc nhân Vu gia là những người thân duy nhất. Suốt mấy trăm năm nay tình cảm của nàng với chồng vẫn một mực không hề thay đổi, sau khi có ba đứa con thì hai người bắt đầu tập trung vào quản lý gia tộc cùng dạy dỗ lũ trẻ, chuyện chăn gối tình nồng dần thưa thớt rồi ngưng hẳn. Vu Thản Chi nói cần phải tập trung tinh lực vào phát triển đưa gia tộc ra ngoài ánh sáng không phải chui rúc lẩn tránh nữa. Lệ Nhiễm Sương đối với những gì chồng mình nói đều ủng hộ không chút dị nghị. Hai người tuy sống cùng một viện nhưng đều có mật thất để tu hành riêng, đôi khi bế quan một lần vài năm không trò chuyện cũng là bình thường. Là nữ nhân đôi lúc chắc chắn không tránh khỏi cảm giác tịch mịch buồn bã vì thiếu vắng nam nhân nhưng nàng vốn suy nghĩ bảo thủ kín đáo nên chỉ có thể lắc đầu tự mình vượt qua, chuyên tâm vào sự vụ gia tộc cùng tu luyện để qua ngày đoạn tháng. Nàng cứ tưởng cuộc sống này sẽ mãi mãi trôi qua đơn điệu khô khan như vậy cho đến khi gặp Chu Cương Liệt, gã nam nhân khiến nàng vừa căm hận lại vừa xôn xao tâm hồn. Lần đầu tiên trong suốt mấy trăm năm con tim vốn lãnh đạm của nàng lần nữa đập loạn nhịp khi nhìn thấy một nam tử, cảm giác kì lạ này thậm chí nàng còn chưa từng thể nghiệm qua khi ở bên cạnh Vu Thản Chi. Gã tiên nhân kia bày ra một bộ dáng gian tà xảo quyệt, tính cách bá đạo độc đoán lại dâm ô không chút tiết chế, đây rõ ràng là kiểu đàn ông mà Lệ Nhiễm Sương xưa nay chán ghét kì thị không muốn cận kề nhất. Nhưng không hiểu tại sao càng tiếp xúc với hắn, bị hắn ép buộc, trêu đùa thậm chí hiện tại xâm phạm trực tiếp nhưng nội tâm mĩ phụ nhân lại dần trở nên phức tạp, nàng nhận ra mình lại không thể khước từ yêu cầu của hắn, lại còn ậm ờ thuận theo một cách nhiệt tình. Lệ Nhiễm Sương không rõ trạng thái hiện tại của mình, là do gã này giở trò làm nàng mê muội? Hay nguyên do phát sinh ở chính bản thân? Không lẽ sau trăm năm trải qua cuộc sống đơn điệu vô vị lần đầu tiên được gần gũi nam nhân đã làm mình yếu lòng mà buông thả? Không thể, mình không phải là loại nữ nhân vô đạo lăng loàn như thế, rõ ràng người đàn ông mình yêu nhất chỉ có Vu Thản Chi, đúng vậy, tình trạng hiện tại chỉ là phản ứng tự nhiên của cơ thể, mình chắc chắn không phải loại đàn bà phóng đãng lẳng lơ. Lệ Nhiễm Sương trong lòng âm thầm bác bỏ hết hết tội lỗi, tự huyễn hoặc bản thân trở thành nạn nhân, nhờ đó nàng mới vơi bớt cảm giác cắn rứt lương tâm khi lầm lỗi với phu quân mình. Nàng ôm lấy đầu của Chu Cương Liệt đang vùi giữa hai vú mình mà xoa, hàm răng trắng đều cắn nhẹ môi dưới, thân trên hơi ưỡn lên. Cơn tê dại từ đầu nhũ hoa lan toả theo mạch máu tới tận não hải làm nàng vô thức ngây ngất nấc lên một tiếng thư sướng. Sau khi nhận ra mình vừa hành xử thất thố mĩ phụ nhân thẹn quá hoá giận lại trừng mắt tung nắm đấm như mưa đánh lên người gã nam nhân đang cưỡng gian mình nhưng lại không có chút lực nào, nhìn qua thực giống như một tiểu nương tử đang nũng nịu đánh yêu với trượng phu vậy. Chu Cương Liệt giống như không chú ý chút tâm tư của nàng, hắn vẫn cắm đầu cặm cụi thưởng thức lấy cặp dưa quá khổ kia, xúc cảm mềm mại đàn hồi làm hắn thích thú chơi vui quên trời đất. Vì nàng đã trải qua sinh nở nên tuyến sữa phát triển khá tốt, chỉ cần dùng chút chân khí kích thích liền có từng tia trắng đục ngọt thơm rỉ ra, hắn tất nhiên không bỏ phí há miệng ngậm lấy hút mút ngon lành. “ Ây nha! Sao lại... hư... nhột... á đừng cắn... ngài là trẻ con hay sao? Hư... ô... ưm... biến thái... bỏ ra... ô ô ô....”
Lệ Nhiễm Sương hốt hoảng đẩy đầu hắn ra nhưng hàm răng chắc khỏe kia đã cắn chặt lấy núm vú mà day day làm nàng vừa đau vừa nhột không thể tập trung được. Bên dưới hai đùi đã sớm vì kích thích mà ướt đẫm một mảng, cả thân dương vật đang cọ xát giữa mép môi cũng được bôi trơn bóng loáng. Thiết Mộc Tử La chứng kiến một màn này thì tâm loạn như ma không còn nhịn nổi nữa, nàng ta chủ động bò đến bên dưới chân Chu Cương Liệt, dâm thủy từ âm hộ vẩy ra như suối nguồn không kiểm soát. “ Chủ nhân... a... chủ nhân... giúp thiếp... thiếp sắp không ổn rồi... a... ngứa quá... xin ngài, đừng hành hạ thiếp nữa... ôi ưm...”
Lạc Thủy cũng đã tiến tới bên cạnh đưa tay vuốt nhẹ thân cặc ướt sũng của Chu Cương Liệt rồi nheo mắt trêu ngươi nhìn mĩ nhân man di. “ Xú tiện nô nhà ngươi có tư cách yêu cầu với phu quân ta hay sao? Nhớ kĩ thân phận của mình đi.”
“ Hô... ô, tỷ tỷ, chủ nhân... thiếp thề sẽ mãi mãi tận trung với ngài mà... giúp thiếp... ngứa quá... chỗ đó, huyệt dâm cần đại dương vật đâm vào... thiếp điên mất... A....”
Thiết Mộc Tử La nuốt xuống từng ngụm nước bọt khao khát, ánh mắt dồn hết sự tập trung vào cây hàng vĩ đại kia như nhìn bảo vật. Bàn tay nàng vô thức đưa xuống tự nhu chà lấy hột thịt sưng tấy để an ủi, tay còn lại nắn bóp lấy vú sữa. Chu Cương Liệt hơi nhướng mày nhìn lấy cô nàng da ngăm kia một cái rồi lại trề môi lắc đầu quay lại tập trung thưởng thức song nhũ của Lệ Nhiễm Sương. Mĩ phụ nhân thấy hắn làm lơ Thiết Mộc Tử La dành hết sự ôn nhu cho mình thì khoé miệng khẽ cong lên, trong lòng xuất hiện một cỗ tự mãn vui vẻ. “ Có biết vì sao phu quân không thèm đoái hoài tới ngươi nữa hay không?”
Lạc Thủy vừa thoăn thoắt tuốt sục dương vật của Chu Cương Liệt vừa khinh bỉ liếc xéo hỏi, mĩ nhân lực điền bộ mặt tủi thân mếu máo khẽ lắc đầu biểu thị không hiểu. “ Đó là do ngươi không biết thân biết phận lại dám khước từ danh phận của chàng ấy dành cho ngươi.”
“ Ha... tỷ tỷ minh xét, muội làm sao dám từ chối chủ nhân, hiện tại không phải muội đã cam phận cúi đầu chấp nhận làm tình nô rồi sao?” Thiết Mộc Tử La oan ức giải thích. “ Hừ, còn giảo biện, người uống vào Phệ Cung Đan nếu hết thời gian sẽ hoàn toàn mất đi linh trí trở thành một đầu chó mẹ cả đời sống nhờ vào dương tinh nam nhân. Đây là vinh dự lớn lao mà bất cứ tình nô nào của phu quân cũng khao khát hãnh diện, các muội ấy ai cũng nguyện ý vạn kiếp làm heo mẹ chó cái đắm chìm trong tình dục lạc thú. Muội tử ngươi thân là tình nô của phu quân tại sao không có cái giác ngộ đó? Tại sao phải cần giải dược? Ngươi là chê bai không muốn làm chó cái cho chàng có phải hay không?”
Lời nhục mạ nặng nề của Lạc Thủy làm Thiết Mộc Tử La nhất thời ngơ ngác trơ cả mặt ra. Nàng không thể hiểu nổi lối suy nghĩ lệch lạc của đám nữ nhân xung quanh gã họ Chu kia, cam nguyện vạn kiếp làm chó cái sống dưới cặc đàn ông, vứt bỏ phẩm hạnh thậm chí linh trí chỉ để đắm chìm trong bể dục, cái loại tư tưởng lệch lạc biến thái như thế thực sự tồn tại? Bảo sao mấy con ả tiện nhân ngoài kia một người lại càng khiêu dâm lẳng lơ trơ trẽn hơn một người, tất cả đều bị tên này tẩy não hết rồi. Thiết Mộc Tử La lẫn Lệ Nhiễm Sương đều có chung một suy nghĩ, tên chủ nhân này có thực là tinh chủ hạ phàm, chính thần đã có tên trong tiên ban hay không? Mọi hành vi cử chỉ lẫn tính cách của hắn không có chút nào toát ra vẻ tiên phong đạo cốt mà các vị tiên gia hay có, hoàn toàn là một bộ dạng vô sỉ ác ôn tà đạo đến cùng cực. Nếu nói hắn là dâm ma hay yêu vật các nàng cũng nhất định tin tưởng không chút nghi kị. Nhưng thời điểm này không phải là lúc thích hợp để đánh giá thiện ác trắng đen, điều Thiết Mộc Tử La cần làm là nhanh chóng hoá giải dược hiệu. Nếu không phần đời còn lại của nàng xem như tàn, phải sống như một đầu mẫu cẩu dựa vào nam nhân thì nàng thà chết còn hơn. Trong đầu mĩ nhân man di rất nhanh đã hiểu ý của Lạc Thủy, nếu nàng một mực van xin không chấp nhận thì Chu Cương Liệt nhất định sẽ không đoái hoài tới nàng, vậy thì cần phải thuận theo ý hắn. “ A... chủ nhân, thiếp xin lỗi... thiếp thực ngu dốt không biết tốt xấu... a... chủ nhân... thiếp cam nguyện trở thành chó cái... cả đời sống dựa vào côn thịt của nam nhân... xin chủ nhân... biến thiếp thành đàn bà thực thụ đi... ô ô... dương vật, huyệt dâm thích được đại dương vật thao địt... chủ nhân... thiếp sẽ tuân theo ngài, sống như một đầu mẫu cẩu phục vụ đại dương vật trọn đời...”