Chương 719: Cười ra nước mắt

Chương 719: Cười ra nước mắt Nhan Như Ngọc cứ quỳ ở đó mặc kệ hoàn cảnh xung quanh diễn biến thế nào, cũng không hề chống cự lại gã hán tử da xanh đang ở phía sau làm bậy. Gã này vẫn đang vừa canh giữ nàng vừa cầm lấy con cặc to tướng của mình hết gác lên vai lại vỗ đầu khấc vào gò má mĩ nhân. Mái tóc bạch kim vốn mượt mà óng ả của nàng nay lại lây dính bết lại một tầng nhớp nháp, cả trên mặt mũi cùng khắp cơ thể cũng bị tên này tưới tắm đầy những tinh dịch đặc sệt màu như nước đậu xanh. Khán giả nhìn nàng đều âm thầm cảm thán xót xa, một vị kiếm tiên tuyệt diễm khuynh thành cứ vậy mà ảm đạm vô quang trở thành đồ chơi. Bên dưới đại môn, Tôn Diệu Anh thân không có một mảnh vải vẫn đang bị treo lơ lửng trong tư thế bất nhã, bắp chân nàng được buột chặt vào đùi, dây thừng vòng qua gối ép cho vùng háng mở thật rộng không thể khép lại. Nàng cứ như vậy loã lồ trưng bày hết hàng họ của mình mặc cho đám nam nhân kia đưa những ánh mắt như sói đói quét ngang quét dọc vào những bộ vị nhạy cảm. Nhưng thời khắc này nàng lại không có tâm trí đâu mà quan tâm tới tình trạng bản thân nữa, ánh mắt vốn chết lặng xuất hiện thêm một tia sáng, nàng ngẩng đầu quan sát qua tình huống trên sân đấu, tầm nhìn dán chặt vào hai thân ảnh ở xa xa kia. Vị sư phụ mà nàng tôn kính mến mộ nhất, từng nâng đỡ dạy dỗ dẫn dắt nàng bước vào con đường kiếm tu và đại sư huynh, người nàng đã từng ngây thơ trao trọn tấm lòng chân thành. Nhưng giờ đây, họ đã mất đi hoàn toàn phong quang vốn có, chỉ còn lại một kẻ đạo tâm vụn vỡ cùng một tên phế nhân hủ nhược. Nàng siết chặt ngọc thủ đang bị trói quặp ra sau, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay đến mức rỉ máu. Một cơn khoái cảm lạnh lẽo âm thầm dâng lên trong lòng, đó là sự hả hê khi chứng kiến kẻ phản bội nhận lấy quả báo. Hai kẻ đó thường ngày luôn dành cho nàng sự quan tâm chiều chuộng, nàng cũng vì vậy mà dành cho họ sự yêu thương chân tâm không có chút nghi ngờ, thế mà hôm nay đứng trước bao nhiêu lợi ích cùng thể diện những kẻ mà nàng xem như thâm tình ấy lại chọn mặc kệ sống chết của nàng thậm chí còn tàn nhẫn muốn đem nàng cùng địch nhân diệt sát một thể. Niềm tin bị vùi dập đẩy nàng vào vực thẳm tuyệt vọng. Tôn Diệu Anh đã từng cầu xin một lời giải thích, một chút thương xót, nhưng đổi lại chỉ là ánh mắt lạnh lùng và sự khinh miệt từ đồng môn giống như nàng là nỗi ô nhục to lớn của tông môn vậy. Và rồi báo ứng rất nhanh đã ập xuống, những kẻ đã nhẫn tâm bỏ rơi nàng toàn bộ đều không có ai thoát được. Đây là lần đầu tiên nàng thấy được vị sư phụ vốn lãnh khốc băng sương mặt không biến sắc kia bộc lộ ra nhiều cảm xúc như vậy, cô ta bi ai, đau khổ, thống hận cuối cùng là sụp đổ đạo tâm mặc cho kẻ địch đem mình ra làm nhục. Cũng là lần đầu Tôn Diệu Anh chứng kiến vị sư ca thường ngày phong hoa tuyệt đại ung dung tiêu sái lại trở nên chật vật yếu hèn như vậy. Nhưng tại sao, tại sao trái tim nàng lại đau đến thế? Nàng từng tin rằng bản thân sẽ cười khi chứng kiến kết cục này, sẽ khoái chí mỉa mai nhìn hai kẻ kia bằng ánh mắt khinh bỉ như họ đã từng làm với nàng. Nhưng giờ phút này, nước mắt nàng lại rơi. Tôn Diệu Anh không thể cười, vì số phận của nàng hiện tại cũng không khác gì họ, mạng sống của mình lại chẳng thuộc về mình, bị đem ra lăng nhục trước hàng vạn người quan khán giống như những chiến lợi phẩm sau cuộc đi săn. Vô Lượng Kiếm Các đã bị hủy tới tận gốc rễ, tông phái mà nàng xem như gia đình không còn tồn tại nữa, tất cả chỉ vì lòng tham, mấy trăm năm qua ẩn thế không phải vẫn tốt hay sao? Nàng có thể cả ngày vui vẻ cùng các sư huynh muội tu hành, đánh cờ, thưởng trà, thi thoảng lại trốn đi tới thành thị nhân gian chơi đùa tự do tự tại. Vì sao phải đem tông phái xuất thế? Vì sao phải tranh đấu cướp đoạt thứ không thuộc về mình? Vô Lượng Kiếm Các rơi vào kết cục của ngày hôm nay liệu có đáng hay không? Sư phụ… Sư huynh… Tại sao phải đến mức này? Tất cả những câu hỏi đó tất nhiên sẽ không có ai trả lời nàng. Tôn Diệu Anh lần nữa gục đầu, hai má ướt đẫm lệ mang, trên môi nàng lại nở một nụ cười cay đắng. Đúng lúc này, trên mặt đất bỗng loé lên quang mang, chiếc bát đã biến mất trước đó lại lần nữa xuất hiện trở lại, từ miệng bát phóng thích ra ba thân ảnh tinh tế mĩ miều khiến mọi người chú ý, nhưng sự xuất hiện trở lại của các nàng lần nữa lại khiến toàn trường dấy lên một trận xôn xao cực lớn. Lạc Thủy vẫn ung dung trần trụi ngồi trên bảo toạ, điểm khác biệt duy nhất có lẽ là trên người nàng lây dính một tầng nhầy nhụa chất dịch trắng vàng càng khiến nàng tăng thêm mĩ cảm gợi dục. Kế tiếp là Lệ Nhiễm Sương, mĩ phụ nhân đứng khép nép một bên, váy áo có phần xộc xệch không ngay thẳng, hai đùi nàng khép chặt, khuôn mặt lại đỏ như mận chín cả người run run mất tự nhiên. Mà điểm nhấn khiến tất cả ánh mắt đổ dồn chính là vị mĩ nữ lực điền da ngăm Thiết Mộc Tử La kia, trên người nàng lại một lần nữa bị lột trần trụi không mảnh vải che thân, bao nhiêu cảnh đẹp ý vui từ cặp vú căng tròn tới vòng eo chắc nịch, bờ mông đẫy đà cùng mu lồn phổng phao đỏ rực tất cả đều trưng bày rõ rệt. Nhưng khác với lần trước khoả thân, lúc này trên cơ thể vị tộc trưởng man di này lại xuất hiện thêm một số đồ vật trông cực kỳ lạ mắt. Đầu mang cài tóc hình tai chó, cổ đeo vòng xích, núm vú xỏ lấy khuyên vàng, bên dưới hạ thân còn ẩn ẩn thấy được hột thịt đỏ tươi sung huyết như trứng cút kia cùng cả hai bên mép môi dày thịt cũng được xuyên qua kim hoàn, đằng sau lỗ hậu mọc thêm một cái đuôi chó xù lông. Mấy vạn người đều cả một đầu chấm hỏi, đây là cái tình huống gì a? Chẳng nhẽ vị nữ tiên nhân cường tráng kia là yêu tộc hệ chó đã hiện nguyên hình? Khắp nơi nổ ra đủ loại xì xầm bàn tán, những người ở đây thấp thì mấy mươi tuổi, già cỗi hơn cũng vài trăm niên thọ cũng chưa từng thấy qua trường hợp quỷ dị như này. Mặc cho bao nhiêu người xôn xao, Thiết Mộc Tử La vẫn giống như bị dính phải thuật định thân, tuy đã rời khỏi pháp bảo kia mấy mươi giây nhưng nàng ta vẫn đứng yên như tạc tượng, sắc mặt đọng lại một nụ cười ngờ nghệch. Ở đây ngoài trừ Lạc Thủy và Lệ Nhiễm Sương thì chắc chỉ có chúng nữ Băng Tâm, Thanh Tâm đang ngồi trên đỉnh sơn phong là rõ cô nàng da ngăm kia bị gì. Đây không phải là thuật ngưng đọng thời gian mà vị chủ nhân như thần minh kia đã từng dùng lên người các nàng vào đêm trước hay sao. Chỉ cần nhớ lại thôi đã khiến các nàng ai nấy co thắt cả âm đạo. Cảm giác toàn bộ nhục cảm bị dồn nén rồi bùng nổ trong một khoảnh khắc làm chúng nữ tái tê hết cả lồn, mồng đốc giật giật vì kích thích. Vào lúc này bỗng nhiên có một đôi bàn tay rắn chắc từ đằng sau lặng lẽ vươn tới chộp lấy hai bầu vú của Khinh Y cùng Lam Hinh xoa bóp một trận đồng thời kéo các nàng ngồi xuống. Hai thiếu nữ giật mình kêu lên the thé nhưng khi cảm nhận rõ hơi thở ấm áp quen thuộc kia thì các nàng lại vui vẻ ríu rít tựa vào. “ Chủ nhân, ngài quay lại rồi.” “ Ừm, hà hà, thực ngoan a...” Chưa để Chu Cương Liệt kịp đáp xong câu thì hai cái dâm nữ đã vội vàng không chịu nổi mà cúi xuống tranh nhau cây dương vật, cả Vũ Uyên cũng xáp tới tham gia cùng. “ Ôi chà, đúng là ba con đĩ nhỏ chỉ mới thiếu vắng cặc ta có bao lâu đã nhớ nhung thèm khát như vậy? Chậc chậc, sau này nhất định phải đem các nàng ra làm bồn tinh công cộng mới đủ thoả mãn a.” Ba cái thiếu nữ nghe hắn nói không những không giận mà còn vui vẻ một trận, gì chứ trở thành bồn chứa tinh công cộng các nàng mới không sợ còn khoái muốn chết. Thấy các nàng háo hức như vậy Chu Cương Liệt cũng vui vẻ chiều ý, sáu cái dương vật đều được vận khởi đảm bảo không ai thiếu phần. “ Hì hì, chủ nhân nhanh như vậy đã thu phục được thêm hai cái tình nô rồi, ngài là nhất.” Lam Hinh buông lời nịnh nọt rồi bắt lấy côn thịt phần của mình há miệng liền nuốt xuống. Chu Cương Liệt cũng để mặc cho chúng nữ thoả thích chơi đùa, ánh mắt hắn hướng về phía dưới sân bàn tay búng nhẹ thêm lần nữa đem quỹ tích thời gian trên cơ thể Thiết Mộc Tử La tiếp tục lưu chuyển. “ Hơ... ơ... a... AAAAA!!!! Á... KH...ÔNG.... đừng mà... hiii.... Á á á....” Ngay khi khán giả còn chưa kịp định thần thì mĩ nhân lực điền bỗng như một đầu dã thú hoang dại, nàng ta bật ngửa cơ thể ra sau kịch liệt gào thét như điên loạn, toàn bộ cảm giác bị đè nén suốt mấy canh giờ bùng phát trong một khoảnh khắc. Như thể một sợi dây đàn bị kéo căng đến cực hạn rồi bất ngờ đứt tung, cơn sóng khoái cảm tràn qua cơ thể nàng một cách tàn nhẫn, quá nhanh, quá mạnh, không cho nàng bất kỳ cơ hội nào để thích nghi. “ Ô ô ô... Đừng.... đừng mà.... á á á... hô ô ... chết mất... á... hi iiiii.... ô ô... ra... ta raaaa.... ra nữa rồi... hự...a....”