Chương 723: Vạch trần

Chương 723: Vạch trần “ Ôi, đoạn tình cảm đơn phương cao cả của Trịnh các chủ quả nhiên khiến ta cảm động đến rơi cả nước rồi.” Lạc Thủy bày ra biểu cảm hết sức cảm thông lại còn khẽ đưa tay làm động tác lau nước mắt tuy nhiên trên khuôn mặt xinh đẹp lại không có giọt lệ nào. Ngược lại bên dưới khe lồn không biết vô tình hay cố ý bất chợt phun ra một tia dâm thủy bắn thẳng vào mặt Trịnh Viễn Đông vẫn đang lấm lét lén ngắm nghía khu tư mật của nàng khiến tên này không phản ứng kịp đã ướt nhẹp hết đầu tóc mặt mũi. Chút chân thành dành cho Nhan Như Ngọc chỉ là hắn thể hiện ra vẻ bề ngoài mà thôi, còn sự tập trung của tên này từ đầu vẫn chưa bao giờ dời khỏi vú cùng lồn của vị thần nữ kiêu sa trước mặt. Trịnh Viễn Đông đưa tay vuốt nhẹ khuôn mặt ướt sũng nước lồn của mình bộ dạng hết sức biệt khuất nhưng ở vị trí không ai nhìn thấy hắn lại âm thầm vươn lưỡi ra cố liếm thật nhiều thứ âm tinh thơm ngọt kia mà nhấm nháp. Chút tiểu động tác của hắn làm sao có thể qua mắt được Lạc Thủy nhưng nàng vẫn không vội vạch trần. Nàng bất chợt bật cười khanh khách một tràng, nhưng giọng cười lại lạnh lẽo đến cực điểm. “ Haha, Trịnh các chủ, ta e là mọi chuyện không thể theo ý ngươi được rồi.” “ Ý tôn thượng là sao?” Trịnh Viễn Đông bất giác hơi run lên, không lẽ tính toán của hắn đã thất bại, vị thần nữ này muốn giết mình? Lạc Thủy cúi xuống, ánh mắt nghiền ngẫm nhìn hắn với vẻ tội nghiệp lắc đầu nhàn nhạt. “ Ngươi yêu cô ta, nhưng ả nữ nhân kia liệu có thật xứng đáng với tình cảm chân thành đó hay không? Trịnh các chủ, ngươi chẳng lẽ không nhận ra Nhan Như Ngọc vốn đối với các ngươi chỉ là vụ lợi?” Trịnh Viễn Đông run lên nhưng vẫn cắn răng đáp. “ Dù sư phụ đã đưa ra quyết định sai lầm khiến môn phái tổn hại, nhưng tại hạ vẫn tin tưởng nàng, Vô Lượng Kiếm Các là tâm huyết cả đời của nàng, chúng đệ tử đều nhờ có nàng mới đạt đến thành tựu như ngày hôm nay. Ơn dạy dỗ dưỡng dục cao như trời biển đó chúng ta phải tận tâm báo đáp sao có thể gọi là vụ lợi được.” Lạc Thủy nhìn hắn như nhìn một kẻ ngốc. Nàng bỗng nhiên đứng phắt dậy bước tới trước mặt Nhan Như Ngọc, hán tử da xanh lập tức nhận lệnh buông tay lùi về phía sau. Lạc Thủy lấy ra bình ngọc không gian đựng nước tiểu mà Chu Cương Liệt đã ban cho trước đó, theo nàng điều động chân khí lập tức có một dòng thủy lưu màu vàng nhạt mang theo mùi khai ngấy đặc trưng từ trong bình chảy ra. Nàng tiếp tục khu chuyển pháp thuật thể chất, chỉ trong chốc lát thứ nước tiểu ô uế kia đã tập hợp lại rồi dần ngưng tụ thành hình một cây cột trụ tròn dài vài thước, thân trụ to lớn một người ôm không xuể. Vì là hình thành từ nước tiểu mà Chu Cương Liệt đã cố tình làm cho nặng mùi nên cây cột này vẫn không ngừng bốc lên một cỗ hương vị đậm đặc khó tả. Lạc Thủy không nói không rằng vung tay một cái, từng sợi dây thủy linh khí lập tức được điều động xông đến quấn chặt lấy Nhan Như Ngọc kéo nàng ta gắt gao trói chặt lên cột trụ. Chưa dừng lại ở đó, những sợi roi thủy khí kia giống như mang theo đặc tính ăn mòn, bộ váy áo vốn trắng tinh hiện tại đã lấm lem của nàng kia khi chạm phải liền phát ra âm thanh xèo xèo rồi từ từ tan rã rách nát để lộ từng mảng da thịt tuyết trắng mềm mại. Chỉ trong chốc lát, bộ y phục của Nhan Như Ngọc đã loang lổ vết bào mòn, xương quai xanh, eo thon, một mảng mông cùng đùi ngọc thậm chí nửa bầu vú đều triển lãm hoàn mỹ trước mặt bao nhiêu người. Tuy chưa lộ hoàn toàn nhưng chỉ nhiêu đó cũng đủ làm bao nhiêu nam nhân có mặt mê mẩn đến điêu đứng rồi. Da thịt phấn điêu ngọc trác mịn màn như trẻ nhỏ, từng đường cong thập phần dẻo dai uyển chuyển, nơi cần gầy thì gầy, nơi cần mập sẽ mập. Bộ dáng yếu đuối cùng với nhục cảm thân thể tinh tế khiến người xem đều nảy sinh sự xót xa đồng cảm. Nhan Như Ngọc tuy vẫn gục mặt không phản ứng nhưng dường như nàng cũng tự hiểu kế tiếp bản thân sẽ phải chịu đựng những gì, toàn thân bất giác run rẩy, trong con ngươi xuất hiện thêm cảm xúc sợ hãi mãnh liệt. Lạc Thủy đứng trước cột trụ gật đầu hài lòng với tác phẩm nghệ thuật của mình, ánh mắt nàng đảo qua đám đông xung quanh, lại nhìn về phía Trịnh Viễn Đông đang vẫn còn ngơ ngác cất giọng đầy quyền uy nói. “ Các ngươi có biết Nhan Như Ngọc này là kẻ như thế nào hay không?” Không ai lên tiếng, nhưng ánh mắt họ đều hướng về phía Lạc Thủy như chờ đợi giải đáp. “ Nhìn bề ngoài thì có vẻ ả giống thể loại người lạnh lùng vô cảm lại sát phạt quyết đoán cả đời chỉ chú tâm vào kiếm đạo không để ý tới những chuyện khác. Nhưng kì thực ẩn giấu bên trong lại là một nữ nhân tâm cơ thâm sâu rất biết cách để lợi dụng người khác. Cô ta lập ra Vô Lượng Kiếm Các thu nhận các ngươi làm đệ tử truyền dạy đạo pháp, nhưng kì thực chỉ là đào tạo ra một đám thủ hạ trung thành tận tụy phục vụ cho mục đích chứng đạo của bản thân mà thôi.” Lạc Thủy dùng chân khí khuếch đại thanh âm của mình lên để tất cả những người có mặt đều nghe thật rõ, nàng đi vòng quanh cột trụ tiện tay lại xé toạc hai cánh tay áo của Nhan Như Ngọc xuống để lộ phần da thịt non mềm cùng cái nách trắng phau không có chút lông nào. “ Tôn thượng, chúng ta thân là đệ tử nhận ơn huệ dạy dỗ như trời biển của sư phụ thì tất nhiên phải có nghĩa vụ báo đáp cúc cung tận tụy trợ giúp nàng tiến giai, đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa, làm sao có thể nói là lợi dụng?” Trịnh Viễn Đông nói với giọng đầy khí khái đạo nghĩa, đây là lúc để hắn thể hiện sự chân thành tranh thủ độ hảo cảm với Nhan Như Ngọc. “ Xì, là ngươi ngu dốt không nhìn ra hay là cố tình giả câm giả điếc không chịu nhìn nhận sự thật? Nhan Như Ngọc này luôn thể hiện ra tâm thái nữ cường độc lập tự thân theo đuổi kiếm đạo, nếu đã như vậy thì cô ta vì sao còn khai tông lập phái thu nạp đệ tử?” Nghe Lạc Thủy nói tới đây những khán giả thông minh đã nắm bắt được mấu chốt của vấn đề, Trịnh Viễn Đông âm thầm mím môi chột dạ nhưng cũng không dám ngắt lời vị thần nữ đối diện. “ Hiểu rồi chứ? Ngay từ đầu ý định khi lập nên Vô Lượng Kiếm Các chỉ là để tìm cho mình một đám thủ hạ tận trung phục vụ con đường tu tập chứng đạo của cô ta mà thôi. Chẳng có tồn tại chút tình cảm sư đồ hay tận tâm dạy dỗ nào cả. Nếu Nhan Như Ngọc thực sự nghĩ cho các ngươi vì sao lại đồng ý để Vô Lượng Kiếm Các tiên phong xuất ngoại bước ra trước đầu sóng ngọn gió? Cô ta căn bản chưa hề để ý tới an nguy tính mạng của đám đệ tử quèn các ngươi, miễn sao phục vụ thành công mục đích thu thập công đức để cô ta thuận lợi đột phá, dù đệ tử có chết sạch đi nữa cũng là đáng giá.” Lạc Thủy ngưng lại một nhịp đưa tay xé toạc phần váy trắng loang lổ của Nhan Như Ngọc, đôi chân nuột nà dài thẳng với nước da như dương chi bạch ngọc lập tức bại lộ. Không biết là nàng cảm thấy xấu hổ vì lộ hàng hay do bị nói trúng tim đen, rõ ràng có thể nhìn ra sắc mặt mĩ nhân tóc bạch kim này từ tái nhợt chuyển sang đỏ hồng rồi lại trắng bệch. Lạc Thủy chỉ khẽ liếc mắt cười khẩy rồi tiếp tục luận tội. “ Tuy Nhan Như Ngọc ngày tu luyện ý cảnh đến vô cảm vong tình nhưng cô ta lại rất giỏi làm hải vương, mà đám đệ tử các ngươi chính là những con cá ngu ngốc trong ao mà cô ta nuôi. Đơn cử ví dụ như Trịnh các chủ của chúng ta đây, nữ nhân này rõ ràng đã sớm biết hắn đơn phương yêu thầm mình, nếu là một vị sư phụ đúng mực không có ý định đáp lại tình cảm cấm kỵ đó thì ngay từ đầu cô ta phải sớm cảnh cáo cắt đứt những suy nghĩ không đứng đắn của hắn. Nhưng Nhan Như Ngọc kia lại không làm thế, cô ta vẫn cứ lập lờ nước đôi cố tình tạo cho Trịnh Viễn Đông hi vọng, nếu ta đoán không sai thì thi thoảng cô ta còn dành cho hắn một chút quan tâm ngọt ngào khiến hắn càng thêm ảo tưởng cho rằng bản thân mình có cơ hội chinh phục vị sư phụ băng lãnh kia. Cứ thế Nhan Như Ngọc giữ thái độ lập lờ suốt mấy trăm năm cũng là mấy trăm năm họ Trịnh như một con chó liếm quỳ dưới chân cô ta trung thành tận tụy mà làm việc. Ta còn có thể đoán được khi nữ nhân này muốn đám đệ tử giúp mình chứng đạo cô ta sẽ không trực tiếp yêu cầu mà chỉ tỏ ra trầm tư suy tính sau đó giả vờ vô ý để cho các ngươi nghe được là mình cần niệm lực chúng sinh. Thân là một tên liếm cẩu khi biết nữ nhân mà mình yêu cần trợ giúp thì tất nhiên họ Trịnh sẽ hăng hái đứng ra nhận lãnh trách nhiệm thậm chí không tiếc nguy cơ dẫn cả tông phái xuất ngoại giúp cô ta thu thập công đức chứng đạo. Còn Nhan Như Ngọc chỉ cần giả vờ từ chối cho có lệ rồi sau đó lại làm bộ bất đắc dĩ đồng ý, ta nói có đúng hay không?”