Chương 722: Tâm cơ ẩn tàng

Chương 722: Tâm cơ ẩn tàng Trên bảo tọa cao cao tại thượng, Lạc Thủy nghiêng đầu nhìn lấy kẻ đang quỳ bên dưới, khóe môi cong lên như cười như không. Nàng lười biếng tựa lưng vào thành ghế, đùi ngọc hạ xuống, hai chân hơi tách ra, hạ thân ưỡn nhẹ về phía trước như cố ý phơi cả cái mu lồn non mềm ướt át của mình ra cho thế nhân chiêm ngưỡng. Chứng kiến rõ ràng sự táo bạo của nàng, Trịnh Viễn Đông suýt thì không giữ được bình tĩnh, hắn hít vào một hơi thật sâu, môi hơi mím lại, ánh mắt như si như say len lén ngắm nhìn toà kì quan thiên nhiên chỉ cách mình có mấy bước chân kia. Lạc Thủy như biết rõ ánh nhìn tràn đầy ham muốn chiếm hữu của gã nam nhân mặt ngọc, hai chân nàng lại càng tách rộng thêm giống như khiêu khích mời gọi. Ở vị trí của Trịnh Viễn Đông có thể nhìn thấy mồn một khu âm hộ với hai múi thịt dày hồng hào đang khép mở theo nhịp hô hấp, bên trong là chốn đào nguyên ngập nước toả ra mùi hương thoang thoảng giống như chất kích tình tự nhiên toát ra từ người con cái khiến bất kì giống đực nào ngửi được đều hăng hái say mê. Đôi mắt nàng hơi nheo lại quan sát bộ dáng khao khát nhưng không dám của Trịnh Viễn Đông, nàng nở một nụ cười nhàn nhạt hỏi với giọng đầy ý vị. “ Nhìn đủ chưa?” Trịnh Viễn Đông bỗng cảm giác hơi lạnh chạy dọc sống lưng vội vàng thu hồi tầm mắt cúi đầu bối rối. Đối diện với nữ thần gợi dục này mang cho hắn cảm giác giống như mình đang đứng trước một thứ cạm bẫy tràn đầy dụ hoặc nhưng chỉ cần bước sai hướng liền sẽ vạn kiếp bất phục. Thấy hắn không trả lời, Lạc Thủy vẫn không có ý định buông tha, lần này nàng gần như gác cả hai đùi lên trên tay vịn, hạ thân mở rộng thành hình chữ M. Nàng còn cố tình hơn khi đưa những ngón tay ngọc ngà xuống chủ động vạch ra mép môi khoe hết nộn thịt mềm mịn tươi non bên trong. Hột le đỏ hồng ngạo nghễ nhô ra khỏi chỗ nấp, bên dưới là niệu đạo e ấp vẫn còn đọng vài giọt như sương mai. Cửa mình nhịp nhàng đóng mở sâu hun hút tựa hồ như hố đen có thể hút lấy thần hồn người ta. Dâm thủy theo tử cung giống như suối nguồn vẫn không ngừng róc rách đem xung quanh bảo toạ tạo thành một vũng nhỏ. “ Thấy sao hả? Ta có đẹp hay không?” Lạc Thủy tiếp tục dùng giọng điệu mị ý châm chọc hỏi. Trịnh Viễn Đông hơi ngập ngừng nhưng sau đó cũng khéo léo đáp lại. “ Tiên tử vốn không thuộc về chốn phàm tục này, tại hạ người trần mắt thịt nào dám đánh giá tiên nhan. Được người cho phép diện kiến cận thân như vậy đã là ân huệ lớn lao rồi.” “ Chà, cũng thật là dẻo miệng, hèn gì mấy nữ tử kia vừa gặp đã si mê ngươi như vậy. Chỉ là bản lãnh nam nhân thể hiện không chỉ ở hoạt ngôn lẻo mép mà còn phụ thuộc nhiều vào thực lực chân chính nữa, cái đó ngươi còn kém chút.” Lời nói thẳng thừng ý chê bai của Lạc Thủy tuy nhẹ nhàng nhưng lại tràn đầy sát thương khiến Trịnh Viễn Đông nghe mà sa sầm mặt. Điều tối kỵ nhất của một người đàn ông chính là việc nữ nhân nói mình không được. Hắn cảm giác được đám đông khán giả xung quanh đang cười nhạo lên tự tôn của mình, sắc mặt hắn càng lúc càng đen, hàm răng nghiến đến nổi gân xanh. Giờ khắc này hắn thực rất muốn đứng lên đem cái nữ nhân dâm tao trên kia đè ra mà kịch liệt rong ruổi một phen để cho nàng ta biết bản lĩnh nam nhân của mình mạnh đến đâu. Nhưng Trịnh Viễn Đông không phải kẻ ngu dốt để cho cơn giận làm mờ lý trí, hắn biết nếu bản thân dám làm điều đó e là còn chưa chạm vào tới da thịt nàng thì mình đã chết rất khó coi. Hắn phải nhịn, dù nhục nhã hèn mọn tới đâu cũng không thể bốc đồng phản kháng. “ Ngươi thật lòng muốn xin tha cho nàng ta sao?” Lạc Thủy tiếp tục dò xét, ngón tay chỉ về phía Nhan Như Ngọc đang quỳ bên kia. Trịnh Viễn Đông không dám ngẩng đầu, chỉ khẽ gật nhẹ. “ Sư phụ có nạn, thân là đệ tử làm sao có thể trơ mắt đứng nhìn, khẩn xin tôn thượng thứ tội mạo phạm, tại hạ cam nguyện khắc cốt ghi tâm mãi mãi trung thành quy thuận.” “ Ồ, quả thực là một đồ đệ hiếu thảo a, Nhan Như Ngọc kia tính tình chẳng ra sao nhưng lại dạy ra một đệ tử rất tốt. Chỉ là... hiếu tâm này của ngươi có vẻ biến chất rồi nhỉ?” Lời ám chỉ rõ rệt của Lạc Thủy làm Trịnh Viễn Đông hơi run lên, nàng ta vậy mà biết tình cảm cấm kỵ của hắn dành cho Nhan Như Ngọc, quả nhiên đã đạt tới cấp độ tiên giai thì không gì có thể qua mắt được, hắn không đáp, chỉ e dè cúi đầu né tránh câu hỏi. “ Ôi, có gì mà phải ngại ngùng không dám thừa nhận. Tu tiên vốn chính là hướng tới tự do tự tại thoát khỏi những quy chuẩn đạo đức tầm thường của thế tục, đệ tử với sư phụ cũng là chuyện nam hoan nữ ái vì sao lại không thể lấy nhau? Chỉ có những kẻ cổ hủ ngu ngốc mới ép mình vào khuôn khổ phép tắc phàm nhân, tự làm khó bản thân mà thôi.” Lạc Thủy đi theo Chu Cương Liệt lâu nhất nên tất nhiên cũng là người thấm nhuần tư tưởng vượt thời đại của hắn nhất, cả Trịnh Viễn Đông lẫn hàng vạn khán giả nghe nàng nói đều trầm mặc suy ngẫm. Đạo lý tu tiên tự do thoát khỏi luân lý này nghe qua thực khó chấp nhận thậm chí còn có thể xem như lý luận tà đạo nhưng khi ngẫm nghĩ kĩ thì lại thấy rất thuyết phục. Tu sĩ bọn họ bước vào tiên lộ chẳng phải ai cũng đều mong muốn trường sinh, được tự tại nhãn nhã làm những gì mình thích hay sao? Vậy tại sao phải tự gò bó bản thân trong những quan niệm cố hữu của thế tục? Sao không sống thoải mái theo ý mình? Bọn họ hướng về phía Lạc Thủy, ánh mắt càng thể hiện sự tôn kính hơn vài phần, thần nữ đúng là thần nữ, trí tuệ cùng cách nghĩ vượt xa những kẻ phàm giai như họ rất nhiều. Trịnh Viễn Đông cũng thế, hắn lại lần nữa cúi đầu bái lạy thật sâu kính cẩn nói. “ Lời của tôn thượng quả nhiên là chân lý giúp tại hạ vạch tan mây mù thoát khỏi mơ hồ. Quả đúng vậy, ta đối với sư phụ ôm một tấm chân tình suốt mấy trăm năm không bao giờ đổi thay. Mong tôn thượng rộng lượng tha cho nàng một mạng, tại hạ thề từ nay sẽ vĩnh viễn trung thành không bao giờ có ý nghĩ phản nghịch.” “ Chậc, thật là một kẻ si tình a, không biết Lạc Thủy thần nữ có động lòng trắc ẩn hay không đây?” “ Dám vứt bỏ cái tôi của bản thân quỳ xuống cúi đầu với địch nhân để cầu xin cho nữ nhân mình yêu, họ Trịnh này cũng là một trang hảo hán đáng nể phục đấy.” “ Ôi, dù sao hắn hiện tại đã tàn phế, vị Kiếm Tiên kia cũng sắp sụp đổ không thể gây thêm sóng gió gì nữa, hi vọng thần nữ có thể thành toàn cho họ viên mãn.” Đâu đó trong số khán giả vẫn có người nảy sinh đồng cảm đối với tấm lòng của Trịnh Viễn Đông. Bọn họ thấp giọng bàn luận không tiếc lời khen ngợi cho hành động chung thủy tận tâm này. Nhan Như Ngọc quỳ trên nền đất lạnh lẽo, thân bạch y dính đầy máu cùng tinh dịch nhầy nhụa, trong đôi mắt băng lãnh đã xám xịt vì đạo tâm tổn thương kia giống như thoáng hiện lên một tia sáng nhàn nhạt. Tuy cả buổi gục đầu thất thần ở đó nhưng mọi chuyện đang xảy ra nàng vẫn tiếp thu rành mạch. Không ngờ đến phút cuối cùng Trịnh Viễn Đông vẫn có thể mạnh mẽ đứng ra vì nàng mà cầu xin. Từ khi thu nhận hắn Nhan Như Ngọc tất nhiên thấu đáo chuyện tên đại đệ tử này luôn ôm tâm tư không đứng đắn với mình, nhưng nàng cũng lười để ý tới. Nàng chủ tu thái thượng vong tình, đối với những thứ tình cảm trần tục đó không hề có chút lay động nào. Thường ngày nàng đối xử với Trịnh Viễn Đông cũng giống như các đệ tử thân truyền khác, hôm nay gặp phải đại nạn đám môn đồ kẻ chết người phản thế mà vẫn còn lại hắn một lòng một dạ vì mình mà cầu xin. Tâm cảnh vong tình của Nhan Như Ngọc đã vỡ nát, nàng lần đầu tiên xuất hiện chút cảm động đối với những gì tên đại đệ tử si tình này làm cho mình. “ Tại hạ khẩn xin tôn thượng tha mạng cho nàng.” Giọng Trịnh Viễn Đông mang theo sự nghiêm nghị mà da diết, lần này hắn cúi đầu gần như chạm đất, thân thể vì thiếu đi một cánh tay mà hơi mất thăng bằng. Hắn rõ ràng nghe được đám khán giả ba phải kia đang ủng hộ mình nên lợi dụng thời cơ van xin. Lạc Thủy ngồi trên bảo toạ hứng thú chứng kiến một màn diễn tình thâm sướt mướt này, ánh mắt nàng thâm thúy mang theo sự sắc bén như nhìn thấu tận tâm can của gã nam nhân tuấn tú kia. Ở bên Chu Cương Liệt lâu năm nàng đương nhiên cũng học được từ hắn về cách nhìn người, đọc tâm, quan sát tường tận mọi thế thái nhân tình nóng lạnh. Tính cách của một con người không chỉ biểu hiện ở bên ngoài mà còn phải xem xét tất cả cử chỉ hành động lời nói thậm chí đến từng biểu cảm nhỏ nhặt nữa. Trịnh Viễn Đông này tuy hiện tại thể hiện bản thân là một tên si tình vì Nhan Như Ngọc mà hạ mình cầu xin địch nhân. Nhưng tâm cơ sâu kín của hắn không thể nào thoát khỏi nhãn quan của Lạc Thủy được. Nói Trịnh Viễn Đông cầu xin cho Nhan Như Ngọc còn không bằng nói hắn là đang tự tìm đường sống cho bản thân thì đúng hơn. Vô Lượng Kiếm Các trước sau đã bị diệt gần như sạch sẽ, hắn thân là các chủ làm sao có thể thoát khỏi. Hắn vốn ôm tâm lý tuyệt vọng chờ đợi cái chết nhưng khi thấy Lệ Nhiễm Sương và Thiết Mộc Tử La lại có thể dùng cách quy thuận để được xá tội thì cơ hội sống lại lần nữa nhen nhóm lên. Chỉ cần giữ được mạng nhỏ thì chút mặt mũi này có đáng là gì. Bởi vậy nhân lúc Nhan Như Ngọc đang sắp bị đem ra xử tội hắn vội vàng vào vai một đệ tử hiếu tâm lại còn si tình vì sư phụ mưu cầu một con đường sống. Ngoài ra hắn vẫn còn ôm một chút tâm tư sâu kín với vị sư phụ của mình, dù sao nàng cũng là nữ nhân hắn đã say mê suốt mấy trăm năm, nếu có thể nhân cơ hội này tận dụng lấy được cảm tình của Nhan Như Ngọc biết đâu được nàng sẽ mở lòng với hắn. Tuy hiện tại nàng đã không còn là nữ kiếm tiên lãnh khốc bá đạo như xưa nhưng tư sắc vẫn không hề sa sút, có được nàng cũng xem như hoàn thành chấp niệm mà hắn khao khát từ lâu.