Chương 727: Đoàn tụ
Chương 727: Đoàn tụ
Đãng Hồng Trần nhanh chóng xuất hiện ổn định chúng đệ tử để họ giải tán ai nấy tự về phòng mình. Tối nay ngoài kia chắc chắn sẽ diễn ra tràng cảnh dâm loạn hoành tráng, nếu để vạn đệ tử này cũng tham gia vào thì e là sẽ loạn càng thêm loạn mất. Đệ tử trong cung cũng vui vẻ tuân lệnh, bọn họ tuy hơi tiếc vì không được xem các tiên tử trần truồng phô dâm nhưng cũng không vấn đề. Gì chứ hoan ái tập thể thì họ ai nấy đều từng chơi vô số lần rồi, hiện tại cũng có nhiều nhóm đệ tử tụ họp với nhau kéo về đình viện riêng mở tiệc ăn mừng Tuyết Liên Cung chiến thắng, tất nhiên mấy nữ đệ tử kia chính là món chính của bữa tiệc rồi. Các trưởng lão cũng nhanh chóng lui xuống, quảng trường phút chốc vắng lặng, Đãng Hồng Trần đứng đó, một thân đạo bào trắng tựa tuyết, vạt áo phất phơ trong gió nhẹ, nàng lúc này giống như một đóa hoa tuyết liên, thanh lãnh, đơn bạc, chẳng vướng chút bụi trần. Nhưng sâu trong đáy mắt lại là nỗi niềm mong ngóng trải dài hơn trăm năm. “ Ôi, Chu lang đã về sao còn chưa xuất hiện gặp ta nữa, nhớ chết mất.”
Nàng thở dài một hơi, gò má hơi phiếm hồng tự vấn, các tỷ muội ai nấy đều đã tìm được niềm vui cho mình chỉ có mỗi nàng cảm giác thực lạc lỏng. Bỗng nhiên lúc này một vòng tay ấm áp bất ngờ vươn tới ôm chầm lấy nàng từ phía sau. Lồng ngực rộng lớn, hơi thở quen thuộc, hơi ấm như có thể xua tan cả vạn năm băng sương trong lòng. “ Hôm nay là ngày vui, cớ sao hồng nương tử lại cô đơn ủ rũ một mình ở nơi này? Có cần ta cùng nàng bầu bạn hàn huyên hay không?”
Giọng nói trầm ổn mang theo đầy ý vị yêu thương ngọt ngào như dòng nước ấm rót vào tai. Đãng Hồng Trần hơi run lên, thân thể mềm xốp không hề có chút kháng cự khi bị nam nhân ôm ấp, bởi vì cái ôm này nàng đã mong đợi suốt bao năm tháng dài dằng dặc rồi. “ Chu Lang...” Nàng thì thào, ngữ âm nhẹ tựa gió thoảng giống như sợ chỉ cần mạnh hơn một chút tất cả sẽ chỉ là mộng tưởng vỡ tan mất. Chu Cương Liệt siết chặt vòng tay, cằm khẽ tựa lên mái tóc mây của nàng, hương thơm nhàn nhạt như cỏ hoa chốn tiên cung khiến lòng hắn rung động. Suốt trăm năm qua hắn đã nghĩ đến ngày này không biết bao nhiêu lần, vậy mà khi thật sự ôm lấy nàng vẫn cảm thấy không đủ. Đời này hắn ngự nữ hàng ngàn nhưng nếu để nói khiến hắn thực tâm rung động dùng chân ái để đối đãi thì chưa đến một bàn tay. Và nữ nhân trước mặt đây chính là một trong số đó. “ Hồng Trần, ta trở về rồi.”
Chỉ một câu nói, đơn giản mà hàm chứa vô hạn yêu thương. Nước mắt khẽ lăn trên má, nhưng môi nàng lại nở nụ cười như hoa nở. Đãng Hồng Trần xoay người lại ngước đầu ngắm nhìn thật kĩ khuôn mặt hàm hậu cương nghị mà nàng đã khắc sâu trong tim bấy lâu chưa hề phai nhạt, bàn tay thon thả đặt lên bàn tay hắn, siết chặt. “ Ân, Chu lang, thiếp nhớ chàng.”
Nói rồi nàng lại nhào đến ôm chầm gần như muốn vùi cả cơ thể mình thật sát vào lòng hắn. Hai người như tâm linh tương thông, môi tìm đến môi, đầu lưỡi vươn ra quấn quýt trao cho nhau chất mật ngọt ngào như tiên nhưỡng ngọc lộ. Giây phút này, Đãng Hồng Trần vốn lãnh ngạo nghiêm nghị lại như một thiếu nữ bình thường, nũng nịu dựa vào vòng tay người thương. Chỉ có ở bên hắn nàng mới có thể buông bỏ mọi áp lực sống đúng với tính cách của mình. Bên ngoài Tuyết Liên Cung, sân khấu trên lầu hai cung điện thủy linh hiện đã tập hợp cả một bầy oanh yến làm mấy vạn tu sĩ quần chúng bên dưới loá hết cả mắt. Chúng nữ ai nấy đều như khổng tước lộng lẫy xoè đuôi khoe ra toàn bộ nét đẹp, mỗi người một vẻ mĩ miều gợi cảm tràn đầy khí chất. Điểm đặc biệt khiến đám nam nhân mê đắm chính là các nàng ngoại trừ mĩ phụ Lệ Nhiễm Sương thì toàn bộ đều đã cởi sạch y phục trần trụi một cách tự nhiên không chút xấu hổ che giấu nào. Dẫn đầu là Lạc Thủy thần nữ, kế tiếp có Liễu Như Yên, Thiết Mộc Tử La, Tần Mộ Uyển, Vương Nhã Khuê, Hi Nguyệt, Nguyệt Nga, Chung Ly Lạp Chân, Linh Lộc, Vũ Uyên, Lam Hinh, Khinh Y, Băng Tâm, Thanh Tâm, A Khắc Thiên Kiều, Mộng Vân, Ân Tử Bình. Từng cỗ ngọc thể mịn màng tinh tế, đường nét khêu gợi nuột nà. Vú to mông lớn đủ loại kích cỡ, đủ kiểu lông mu. Cảnh tượng khiến người ta mơ màng như lạc vào vườn địa đàng nơi tiên nữ khoả thân thành đàn tiếp đón. Kể cả Tiêu Hi Nguyệt vốn giữ hình tượng một cung chủ Tuyết Liên ít nói cao lãnh cũng đã lột bỏ đi xiêm y khoe trọn vẹn thân thể nóng bỏng với những đường cong lả lướt. Cùng là đồng minh lâu năm nên chúng nữ đa phần đều đã quen biết nhau, sau vài phút giới thiệu trò chuyện liền vui vẻ thân thiết xưng hô tỷ muội. Dù gì cũng cùng là thân phận tình nô của chung một nam nhân, Chu Cương Liệt không thích nhất là các nàng đấu đá hãm hại để tranh sủng. Cả Thiết Mộc Tử La người vừa được kết nạp vốn tính tình hung dữ bốc đồng hiện tại cũng phải ngoan ngoãn đứng bên cạnh Lạc Thủy cười lấy lòng. Mấy thiếu nữ tinh nghịch Lam Hinh, Khinh Y còn không chút kiêng dè thân phận Chân Tiên của đối phương mà đưa tay nắm lấy vòng khuyên trên hột le và mép lồn mà kéo mạnh mấy cái khiến mĩ nhân lực điền suýt thốn đến phun nước đái. Lệ Nhiễm Sương nép vào một góc cố giấu đi sự tồn tại của mình, mấy món đồ chơi khảm trong âm đạo cùng lỗ đít vẫn đang không ngừng khuấy động làm nàng sướng đến trợn mắt, âm tinh chảy lênh láng ướt đẫm cả chân. Lâm Phàm sau khi điều tức đã đứng vững cảnh giới Chân Tiên sơ kì, hắn chọn một vị trí thích hợp ngồi ngắm nhìn lấy từng bộ ngọc thể loã lồ kia, trong ánh mắt ánh lên sự vui mừng cùng khao khát. Chu tiền bối người mà hắn kính trọng cùng hâm mộ nhất sau hơn trăm năm cuối cùng cũng trở lại, hắn rất háo hức muốn khoe cho ngài ấy biết bản thân mình trưởng thành đến mức nào. Sau này hắn đã có thể như tiền bối là một tiên nhân tiêu dao tự tại nắm bắt số mệnh bản thân không bị ai khi dễ nữa. “ Tứ sư đệ, ngươi cùng lục muội nhìn có vẻ không ổn nhỉ? Cùng tu hành với nhau mấy trăm năm ta còn không biết ngươi còn có sở thích dâng nữ nhân của mình cho kẻ khác như thế đó. Vậy mà còn cả ngày nói bản thân là quân tử chi thực, không đáng mặt đàn ông chút nào.”
Trịnh Viễn Đông mon men tới gần Mã Vinh Thành dùng giọng điệu khinh khỉnh chế giễu, hắn vẫn không quên chuyện đối phương lúc nãy thế mà dám ra tay ám toán khiến mình bị đoạn mất một tay trở thành phế nhân. Tuy hiện tại không thể làm gì tên sư đệ này nhưng dùng mồm mép đả kích khiến tên kia không vui cũng rất tốt a. Mã Vinh Thành nhìn Chung Ly Lạp Chân đang bò bốn chân như một đầu tiện súc ra sức lấy lòng mấy nữ nhân khác mà đau lòng không thôi, lại thêm tên đại sư ca mà mình căm ghét buông lời chế nhạo khiến hắn hận đến nghiến răng. Nếu không phải ngại Lạc Thủy trấn tràng cùng gã tiên nhân họ Chu ở đâu đó đang nhìn chằm chằm thì hắn thật muốn một chưởng vỗ chết cái tên đầu têu mọi chuyện này. Nếu không phải do Trịnh Viễn Đông vì tơ tưởng mê muội ả sư phụ giả tạo kia đem cả tông phái xuất thế lại còn lập ra kế hoạch rác rưởi chọc vào Tuyết Liên Cung thì hắn cùng Chung Ly muội làm sao lại rơi vào hoàn cảnh trớ trêu như bây giờ. “ Hừ, sớm thôi, vị sư phụ đáng kính mà ngươi tơ tưởng mấy trăm năm cũng sẽ nhanh chóng trở thành bộ dáng giống hệt Chung Ly muội của ta mà thôi. Ta cùng muội ấy dù sao cũng đã có phu thê chi thực, còn đại sư huynh ngươi ôm đơn phương lâu như vậy còn chưa chạm được đến một ngón tay của người ta, bây giờ sư phụ sắp trở thành món đồ chơi mà bất cứ gã đàn ông xấu xí hèn mọn nào cũng có thể cưỡi, có đau lòng hay không?”
Mã Vinh Thành không hề thua kém lập tức phản pháo lại, nhìn thấy sắc mặt của Trịnh Viễn Đông đã tái như màu gan heo hắn mới cảm thấy tâm trạng tốt lên một chút. Hừ, muốn dùng miệng lưỡi để làm buồn nôn nhau, để xem ai cay cú hơn ai. Lạc Thủy thấy tình huống cũng tương đối liền bước lên đứng trước bậc thang tầng hai, chúng nữ phía sau cũng nhao nhao xếp hàng, ai nấy đều đối với vị tỷ tỷ chủ mẫu này tự nhiên phát sinh sự kính trọng cùng nể sợ không dám trái ý. Nàng khẽ vỗ đôi bàn tay, năm hán tử da xanh đứng gác ở xung quanh cũng đồng loạt hô lên một tiếng chấn động làm đám khán giả vốn đang xôn xao ồn ào bỗng chốc lặng thinh, không gian im ắng tới mức nghe rõ cả tiếng nước lồn của nàng nào đó nhỏ giọt xuống sàn. Lạc Thủy phất tay điều động nâng lên cột nước tiểu đang trói Nhan Như Ngọc tới phía trung tâm cung điện sau đó lại hướng về vị trí đại môn phẩy tay mang cả Tôn Diệu Anh kéo về rồi dựng thêm một cột trụ tương tự. Trong cung điện thủy linh trong suốt xuất hiện thêm hai cây cột vàng trông thực khác biệt. Mà hai vị mĩ nhân đang dán chặt thân thể trên đó càng tô điểm cho toà kiến trúc thêm phần linh tính dâm mị.