Chương 607: Cảm giác xa lạ
Chương 607: Cảm giác xa lạ
Chúng nữ nghe vậy cũng gật gù hiểu ra, chủ nhân đây không phải là buông thả mặc kệ mọi sự mà là hắn đã nắm hết mọi thứ trong lòng bàn tay, từng đường đi nước bước của kẻ địch đều không qua nổi pháp nhãn của hắn. “ Chà, trời cũng không còn sớm, chúng ta cũng nên nghỉ ngơi rồi nhỉ, hề hề.”
Chu Cương Liệt xoa xoa tay liếm môi bày bộ dạng dâm dê đê tiện, chúng nữ nhìn nhau phì cười, vị chủ nhân này quả thực không khiến người ta liên tưởng tới chút phong phạm đại năng cao thâm khó dò gì cả, giống như là một gã lưu manh cường đạo chuyên bức hiếp cưỡng đoạt nữ nhân hơn. Nhưng có sao đâu, như vậy mới đúng là nam nhân mà các nàng hết mực trung thành nha, chúng nữ vui vẻ cởi hết xiêm y nằm xếp hàng trên giường lớn đợi hắn lâm hạnh. Chu Cương Liệt chỉ cười gian đắc ý rồi búng nhẹ ngón tay hô lên một tiếng. “ Ngưng đọng thời gian!”
Căn phòng sau đó không còn tiếng nói cười oanh oanh yến yến của các nàng nữa, chỉ nghe văng vẳng âm thanh bành bạch vừa mạnh mẽ lại dồn dập kéo dài cả canh giờ... sau đó thì không còn sau đó nữa. Đêm nay có chục cô gái bị dâm tặc chơi đùa đến ngất ngây. Chu Cương Liệt tất nhiên nhận định đều là chính xác, Chung Ly Lạp Chân chỉ muốn Vô Lượng Kiếm Các kia bị hủy nhanh càng tốt, cái gì tình nghĩa sư đồ đồng môn với cô ta bây giờ thậm chí chẳng quan trọng bằng một con cặc cứng rắn ấm nóng cắm trong âm hộ. Suy xét thì nguồn cơn đẩy đưa nàng ta và Mã Vinh Thành đến cớ sự hôm nay cũng là do tên Trịnh Viễn Đông kia mưu đồ tham lam bảo vật của Tuyết Liên Cung mà ra. Kẻ đó tuy mặt trắng tuấn lãng ăn nói cử chỉ đều nhã nhặn thanh thoát khiến rất nhiều nữ đệ tử chấp sự trong tông môn mê mẩn say đắm nhưng đối với Chung Ly Lạp Chân hiện tại thì nàng chỉ thấy chán ghét. Một kẻ tâm địa xấu xa suýt thì hại cả nàng lẫn Mã ca chôn thây ở đất Tần, may mắn được tiên nhân tha thứ lại giác ngộ ra chân ái hưởng thụ tình dục, nếu gặp kẻ khác tàn nhẫn hơn thì giờ này thi thể hai người đã sớm lạnh lẽo rồi. Tất cả là tại mưu tính mà tên đại sư huynh ngu đần kia cho là kín kẽ không chỗ hở. Chỉ vì sự tham lam đố kị của hắn mà giờ đây hại cả thế lực chọc tới một tồn tại khủng khiếp. Tuy chỉ tiếp xúc không lâu nhưng Chung Ly Lạp Chân đã biết rõ vị tiên nhân họ Chu kia thủ đoạn kinh thế đến dường nào. Trịnh Viễn Đông sẽ phải trả giá đắt cho lòng tham của mình, cả vị sư phụ Vô Lượng Kiếm Tiên kia nữa, không ai thoát được. Nàng có thể tưởng tượng ra cảnh sư phụ cùng ngũ sư tỷ Tôn Diệu Anh đều giống như mình hiện nay, dâm đãng đĩ thõa như những đầu chó mẹ phát tình phô bày da thịt cầu hoan trước nhiều nam nhân khác. Chung Ly Lạp Chân ôm theo tâm tư xấu xa đó từng bước quay về tiểu viện của mình. Nàng khoác vào áo choàng che phủ toàn bộ thân thể, bên trong thì chẳng có mảnh vải nào, nàng định trước tiên thử thăm dò phản ứng của Mã Vinh Thành xem hắn có thực như Chu tiên nhân nói yêu mình tha thiết đến nỗi chấp nhận bao dung con người hiện tại của nàng hay không. Mã Vinh Thành vẫn ngồi dưới mái hiên, lúc này lòng hắn đã nóng như lửa đốt liên tục ngó ra cửa chính ngóng chờ bóng dáng thân thuộc của người yêu. Không hiểu tại sao từ sau khi gã tiên nhân kia nói những câu bóng gió rồi rời đi lại khiến hắn tâm tình bất an sốt ruột lạ thường. Trong đầu hắn hiện tại nảy sinh vô vàn suy nghĩ loạn thất bát tao về Chung Ly Lạp Chân. Nàng có thực sự giống như tên kia nói, chấp nhận vứt bỏ hắn để có được cơ hội thành tiên. Không! Chung Ly muội mà hắn biết chắc chắn sẽ không làm như thế, nàng xưa nay luôn là hình tượng hiền lành có đức hạnh hiểu lễ nghĩa thấu tình đạt lý chung thủy sắc son, sao có thể vì một lời hứa viển vông mà làm ra chuyện có lỗi với hắn được. Nhưng những biểu hiện kì lạ của nàng hai ngày gần đây lại khiến Mã Vinh Thành cảm nhận rõ nguy cơ. Nàng dần xa cách với hắn hơn, luôn tỏ ra khó chịu bướng bỉnh hở tí là lại quát nạt tranh cãi, trước đây dù hai người cũng có vài lần bất đồng quan điểm nhưng sẽ không bao giờ có chuyện giận hờn nhau như thế. Liệu có phải Chung Ly muội thực sự đã xuất hiện dị tâm? Những suy nghĩ tiêu cực cứ luẩn quẩn trong đầu Mã Vinh Thành khiến cả người hắn run lên từng hồi, hắn chợt nhận ra nàng thực sự quan trọng với mình nhường nào. Nàng là chân lý sống, là tình yêu mà hắn phải giữ gìn mãi mãi, thiếu nàng hắn sẽ không còn động lực tồn tại nữa. Nếu... nếu chẳng may thực sự nàng làm ra chuyện có lỗi với mình... thân là quân tử đại trượng phu cũng không nên hẹp hòi cứng nhắc. Có thể tha thứ thì nên tha thứ, hắn không thể mất nàng được, đúng vậy, chỉ cần mình đủ rộng lượng bao dung thì Chung Ly muội sẽ cảm động mà yêu mình nhiều hơn. Vả lại, mọi chuyện chỉ là suy đoán, nàng chưa làm điều gì có lỗi với hắn cả, ừm, phải giữ vững niềm tin vào nàng, đã yêu thì không thể vì vài câu nói ly gián của họ Chu kia mà nghi kị lung tung được. Mã Vinh Thành dần ổn định lại cảm xúc tự cho rằng mình đã đưa ra quyết định đúng đắn, lúc này thì đại môn bên kia cũng mở ra, một thân ảnh từ từ từng bước đi vào khiến hắn chú ý. “ Mã ca, muội về rồi.”
Người phía trước cất giọng quen thuộc lanh lảnh gọi vào, rõ ràng chính là Chung Ly Lạp Chân cô đạo lữ mà hắn đang thấp thỏm mong ngóng nhưng Mã Vinh Thành lúc này lại như tượng đất trơ ra không có hồi đáp, đôi mày rậm hơi nhăn lại, trực giác mách bảo cho hắn cô nàng trước mặt dường như có cái gì đó không giống với thường ngày. Nàng từ từ tiến tới, đúng là dung mạo thanh tú mà hắn đã ngắm nhìn quen thuộc suốt mấy trăm năm đó, nhưng bây giờ nhìn nàng lại khiến hắn cảm giác được sự xa lạ giống như một người hoàn toàn khác mang khuôn mặt người yêu của hắn vậy. “ Mã ca, huynh sao vậy?” Chung Ly Lạp Chân giọng hơi lo lắng cùng căng thẳng đứng ngay trước mặt hắn nhìn chằm chằm hỏi. “ A... Không, không sao, chỉ là ngồi lâu quá bị tê chân thôi, muội về rồi à? Sao lại trễ như vậy?”
Mã Vinh Thành giật mình lắc lắc đầu lấy lại bình tĩnh đứng lên cười giả lả, tuy vẫn còn nghi vấn nhưng quả thực nữ nhân đối diện kia đúng là đạo lữ của hắn không thể sai đâu được. Hắn tự trấn định bản thân cho là do lúc nãy mình suy diễn lung tung quá nên bây giờ mới sinh ra xa lạ khó gần với nàng. “ Thì đi chung với đám người Vương Nhã Khuê đó, họ dẫn muội dạo khắp thành, chỗ nào cũng ghé qua ăn uống vui chơi mua sắm, ôi mệt chết đi được nhưng cũng đành chịu thôi, chúng ta bây giờ thân là kẻ mang tội, muốn nắm chắc cơ hội sống tốt thì phải hạ mình ủy khuất một chút.”
Nàng thở ra một hơi giả vờ cằn nhằn vài câu, Mã Vinh Thành nghe xong cũng động lòng đưa tay xoa mái tóc cho nàng. “ Cực khổ cho muội rồi, yên tâm đi, lúc nãy Chu tiên nhân kia có ghé qua uống trà đàm đạo với ta, hắn đã hứa sau khi chuyện với Vô Lượng Kiếm Các kết thúc sẽ để chúng ta rời đi, ta nghĩ một tiền bối có thân phận như hắn cũng không đến nỗi bội ước nuốt lời đâu.”
“ Ân, muội chỉ mong như vậy, sớm ngày rời khỏi nơi thị phi này, việc của đại sư huynh và tông phái mặc kệ hết thảy, chúng ta sau này phải sống cho riêng mình tiêu dao tự tại không chịu ai quản thúc ra lệnh nữa.”
Nàng tựa người vào lòng hắn dịu giọng đáp, Mã Vinh Thành hơi cắn môi muốn nói lại thôi, vòng tay ôm nàng thật chặt. Khác với suy nghĩ dễ buông bỏ của nàng, hắn dù sao cũng là kẻ quân tử đề cao trung nghĩa lên hàng đầu, nếu như có cơ hội hắn vẫn muốn trợ giúp sư phụ và các huynh muội đồng môn một phen, chi ít cũng cảnh báo để họ rút lui khỏi trận tranh đoạt thị phi này nhưng hiện tại chỉ lực bất tòng tâm, bản thân mình và đạo lữ còn lo chưa xong thì sao mà giúp tông môn được, thôi thì xem như số mệnh vậy. “ Chung Ly muội, muội hình như... lớn hơn trước rất nhiều a.”
Lúc này Mã Vinh Thành mới chuyển dời sự chú ý lên cơ thể của cô gái trong lòng. Rõ ràng so với lúc trước nàng dường như đã có da có thịt hơn, vòng một vòng ba đầy đặn nảy nở xúc cảm thực đàn hồi làm hắn nóng hết cả người lên.