Chương 646: Lý lẽ của kẻ mạnh

Chương 646: Lý lẽ của kẻ mạnh “ Haha, về vấn đề luật định tiên giai không xen vào tranh đấu phàm giai này ta cảm thấy cũng chẳng có tác dụng gì mấy. Ví dụ như trường hợp của Tuyết Liên Cung hiện tại, Đãng Hồng Trần các nàng đã bị ép đến tận cửa, nếu không phải nàng đạt tới Bán Tiên thì e là trận này sẽ phải khổ chiến thậm chí cả tông phái đứng trước bờ vực hủy diệt. Trong khi đó bên phe địch có đông đảo Địa Tiên, lại còn thêm năm tên Chân Tiên chưa ra mặt cộng với lũ thiên binh được mời tới áp trận nữa. Trước mặt là sói, sau lưng là hổ, tứ phía có sư báo sài lang phục kích, đây là tình huống hung hiểm gần như là thập tử vô sinh chẳng có đường sống nào. Nếu Hồng Trần chiến bại vậy thì Tuyết Liên Cung xem như triệt để hủy diệt, nếu kì thực có tiên nhân ra mặt bảo hộ cho các nàng sẽ lập tức lọt vào gian kế bị thiên binh khép tội bắt đi ngay. Ngay từ đầu thiên binh và đám tiên nhân ẩn thế kia đã cùng một giuộc với nhau rồi, vậy thì nàng nghĩ luật lệ đó có còn quan trọng hay sao? Nếu chúng có ra tay thì e là đám thiên binh kia cũng sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua mà thôi. Mục đích chính của bọn chúng tới đây là tiêu diệt thế lực tà tu mưu đồ hoạ hại thiên hạ, bắt tiên nhân của Tuyết Liên Cung đem đi xử quyết, chỉ nhiêu đó là đủ, có oan sai hay không cũng chẳng ai quan tâm điều tra cả.” Khinh Y nghe Chu Cương Liệt phân tích xong thì ấm ức cùng bức xúc không thôi, nàng mím môi giọng đầy ức chế ngước mặt lên trời như muốn nói cho thiên binh nghe. “ Hứ, đường đường là chấp pháp làm việc cho Thiên Đình đáng lý ra nên thiết diện vô tư nhìn nhận đúng sai kĩ càng mới phải. Bọn họ lại còn cấu kết với đám cường quyền kia ức hiếp dồn một thế lực chuyên hành thiện tích đức làm nhiều việc nghĩa vào chỗ chết. Thì ra ngay cả trời cao cũng không có công bằng chút nào, tiên đạo thối nát.” Thấy cô nương nhỏ tuổi mà lại quả cảm dám chỉ tay mắng trời như vậy Chu Cương Liệt cũng chỉ có thể lắc đầu cười nhạt ôm lấy nàng vào lòng mà cưng nựng một hồi. “ Khinh Y à, nàng còn trẻ chưa hiểu thấu được thế thái nhân tình nóng lạnh ngoài kia đâu. Cái gì gọi là công bằng? Kì thực trong thiên địa này chẳng hề tồn tại cái gọi là công bằng. Có kẻ sinh ra đã là tiên như ta thân phận tôn quý đi tới đâu cũng được chúng thần triều bái, cũng có người suốt cuộc đời chú định chỉ có thể ở một góc nào đó sống kiếp nghèo hèn bệnh tật bị người ta khinh miệt chà đạp. Thế giới tu chân này là nơi cá lớn nuốt cá bé, cường giả dẫm kẻ yếu hèn. Nói trắng ra công bằng nằm ở trong tay kẻ mạnh, có thực lực mới là vương đạo. Nếu muốn lý lẽ hay công bằng cho bản thân vậy thì phải có đủ năng lực nắm giữ nó, ai có nắm đấm mạnh hơn thì công bằng sẽ nằm trong tay người đó.” Lời hắn nói như một chân lý làm chúng nữ xung quanh thoáng sững sờ, sau khi ngẫm nghĩ kĩ thì lại thấy cực kỳ chính xác. Các nàng chớp chớp mắt đẹp nhìn hắn chăm chú, người nam nhân này không phải kẻ chính nghĩa quân tử, hắn là kẻ ác, cũng là kẻ mạnh, chỉ có kẻ mạnh mới có quyền phát ngôn câu vừa rồi. “ Ân ân, em hiểu rồi, có đại thúc ở đây, vậy công bằng và đạo lý sẽ thuộc về chúng ta.” Khinh Y gật đầu như gà mổ thóc dịu dàng tựa vào lòng hắn. “ Chủ nhân, nếu những cái tiên nhân kia đã cùng thiên binh là một bọn vậy sao lúc này không trực tiếp ra tay với Đãng tỷ tỷ? Không lẽ chúng còn có vấn đề gì e dè chưa dám xuất thủ hay sao?” Tần Mộ Uyển lên tiếng đưa ra nghi vấn. “ Khà khà, đó mới là chỗ hài hước của đám ngu độn kia đấy. Bọn chúng có quan hệ với một nhân vật nào đó trong đám thiên binh, nhưng có vẻ như chưa từng tiếp xúc trò chuyện qua lại bởi vậy mới không thể nhất quán trong hành động. Các nàng đừng quên bọn Chân Tiên kia đều là người của ẩn thế gia tộc đã chọn bảo thủ bản thân trốn tránh đại kiếp. Chúng sợ nhất chính là bị Thiên Đình phát hiện rồi đưa quân hốt trọn ổ, bởi vậy dù có quan hệ hợp tác nhưng vẫn ôm tâm lý dè chừng cẩn trọng. Mấy tên này lo ngại nếu bản thân ra tay trước vi phạm luật trời sẽ lập tức lọt vào tầm ngắm của mấy thiên binh kia tự lấy đá đập chân mình. Bởi vậy nên hiện tại dù lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan vẫn chưa kẻ nào dám xuất thủ.” Chu Cương Liệt cười xoà một trận giọng đầy chế giễu, chúng nữ nghe xong cũng không kìm được vui vẻ một trận. Đám ẩn thế gia tộc này quả thực làm cho người ta nể phục a, tính toán cho lâu rồi cày sâu chết lúa, tự thỉnh thiên binh tới kìm hãm chính bản thân mình, không biết nên nói bọn chúng thông minh hay ngu dốt nữa. Bên dưới sân đấu, tình thế lúc này quả thực cực kì xấu hổ, một bên là Đãng Hồng Trần vẫn đứng yên tại chỗ tư thái một người một kiếm giữ ải vạn quân khó qua, Hi Nguyệt cùng Nguyệt Nga sau khi chứng kiến thực lực của sư phụ mình đã yên tâm dẫn theo mấy trưởng lão quay vào trong cung trấn an các đệ tử. Bên còn lại là Trịnh Viễn Đông cùng Vân Tùng Tử và mười mấy tên lâu la đến từ gia tộc nương tựa đang thận trọng thủ thế quan sát. Hai bên cứ vậy đứng đó mắt to lườm mắt nhỏ không ai tấn công ai. Khán giả xung quanh cũng vì một màn này mà xì xầm bàn luận, ai cũng đã nhận định có lẽ lần này Vô Lượng Kiếm Các và quân đội Sở quốc đá nhầm thiết bản rồi, Tuyết Liên Cung nhìn thì đơn độc nhưng lại vững chãi không một kẻ hở, dù cường giả nhiều như mây đứng trước một vị đã bước một chân đến tiên giai thì vẫn không đủ đánh. “ Sư ca, muội quay lại rồi đây!” Lúc này âm thanh nỉ non điệu đà của Tôn Diệu Anh lần nữa phát ra khiếu bầu không khí ngột ngạt như vơi bớt. Trịnh Viễn Đông tâm lý chán ghét vị sư muội không sạch sẽ này nên vô thức bước ngang qua giữ khoảng cách, trên mặt vẫn treo nụ cười đào hoa vốn có khẽ gật đầu. Tôn Diệu Anh không để ý tới chút biểu hiện thất thường này của hắn vẫn hồn nhiên xáp tới gần từ trong túi lấy ra mấy khoả ngọc bài phấn khích khoe. “ Sư ca, đây là sư phụ đưa cho chúng ta dùng để đối phó tiện nhân họ Đãng kia.” Trịnh Viễn Đông nghe nói là đồ của Đãng Hồng Trần thì tâm tình mới tốt lên một chút, hắn hướng về phía lầu cao pháp thuyền khẽ cúi đầu tạ ơn, ngọc bài trong tay có công dụng giống như vật lúc trước Thạch Phá Thiên từng dùng để đánh vỡ hộ sơn đại trận. Bên trong phong ấn Kiếm Thế của Nhan Như Ngọc cũng như một phần lực lượng kiếm chiêu cấp Chân Tiên. Chỉ cần phá vỡ ngọc bài dùng kiếm của bản thân và cơ thể để hấp thụ chịu tải liền có thể trong thoáng chốc đạt được lĩnh ngộ vượt qua phàm giai. Nếu Nhan Như Ngọc trực tiếp đưa ra ngọc bài phong ấn một kích toàn lực của mình thì chẳng khác nào nàng ta tự mình ra tay, như vậy sẽ bị thiên binh dòm ngó. Nhưng thủ đoạn gia trì một phần lực lượng cùng Kiếm Thế lên thân người khác thì lại không vấn đề gì. Dù cũng là dùng lực lượng vượt qua phàm giai nhưng đây chỉ tính là sức mạnh vay mượn nhất thời không duy trì được lâu, còn dùng chính chân khí của chủ thể để vận khởi. Đây được xem như một cách lách luật thông minh mà đám tiên nhân nghĩ ra để tránh né Thiên Đình trách phạt. Khi nhìn thấy những ngọc bài kia đám đông lại được một phen nhốn nháo, lúc nãy bọn họ đã được chứng kiến uy lực của một đòn được Kiếm Thế trong ngọc bài gia trì, sức mạnh bá đạo nghiền ép khiến cả đại trận cấp Chân Tiên trung kì còn vỡ vụn. Đãng Hồng Trần dù có mạnh đi nữa vẫn chỉ mới là Bán Tiên chưa hoàn toàn bước ra một bước kia, làm sao nàng có thể ngạnh kháng lại được thủ đoạn của Chân Tiên thực thụ. Có người chửi Vô Lượng Kiếm Các vô sỉ, cũng có người lắc đầu thở dài tiếc hận, xem ra lần này Tuyết Liên Cung thực sự xong đời rồi. Đãng Hồng Trần lúc này nét mặt cũng ánh lên một chút ngưng trọng âm thầm cắn môi, nàng đã tận lực câu kéo thời gian nhưng xem ra phía đối thủ đã hết kiên nhẫn quyết định chơi phá luật rồi. Nàng lặng thinh bàn tay nắm lấy kiếm chặt hơn, ánh mắt tràn đầy quyết tâm thầm nghĩ. “ Chậc, vẫn còn thiếu một chút nữa, lần này xem ra vẫn phải tận lực rồi, Chu lang, hãy tiếp cho thiếp thêm niềm tin.” Trên đỉnh sơn phong, Chu Cương Liệt nhìn một màn này cũng khẽ nhíu mày, tuy nàng vẫn có thể cầm cự thêm ít lâu nhưng hắn không thể để đạo lữ của mình phải chịu bất kì tổn thương nào. “ Ừm, cũng sắp tới lúc mở màn cho tiết mục chính rồi, để bổn lang quân giúp nàng câu giờ thêm tí nữa vậy.” Hắn dụng tâm cảm nhận tình huống dưới lòng đất Phiêu Tuyết Lĩnh sau đó gật đầu quay sang sờ mó Tần Mộ Uyển và Vương Nhã Khuê một trận. “ Tới lượt hai nàng ra sân rồi, tận lực giúp Hồng Trần kéo dài thời gian. Nhớ nhẹ tay một chút, ta chưa muốn đám Địa Tiên đó chết sớm quá đâu, phải để chúng tận mắt chứng kiến tông môn của mình vì sự ngu dốt tham lam mà từng bước bị ta hủy hoại ra sao.” Hai nữ nhìn ra được sự độc đoán trong ánh mắt của hắn, các nàng gật đầu biểu thị bản thân biết phải làm gì. “ Vâng, tuân lệnh chủ nhân.” Tần Mộ Uyển và Vương Nhã Khuê đồng thời được bỏ lớp huyễn thuật ngụy trang lộ ra nhan sắc thật, hai nàng chớp mắt một cái vụt biến mất ngay tại chỗ. Chu Cương Liệt ôm lấy Lạc Thủy vào lòng, khoé miệng nở một nụ cười ngoan độc. “ Một lũ chuột nhắt hèn nhát trốn chui trốn nhủi mấy trăm năm lại còn muốn đông sơn tái khởi? Haha, nực cười! Nếu thực sự Hồng Loan đã bị bọn ẩn thế gia tộc hại chết, vậy thì ta sẽ khiến thế lực của các ngươi triệt để xoá sổ khỏi thiên địa, Thiên Đình nếu biết tin này tin tưởng không những không trách phạt ta thậm chí còn vui mừng ban thưởng hậu hĩnh cũng không chừng.”