Chương 680: Nhượng bộ thoả hiệp
Chương 680: Nhượng bộ thoả hiệp
“ Xì, haha, còn dám nói chúng ta là tiện nhân dâm đãng lẳng lơ, xem ai lúc nãy dạng háng rộng như vậy kìa, bao nhiêu chỗ kín đáo đều phô bày cho thiên hạ quan sát tường tận rồi, còn che đậy làm gì cho mất công nữa.”
Tần Mộ Uyển ở bên dưới không bỏ lỡ thời cơ lập tức hắng giọng nói lớn mỉa mai, Vương Nhã Khuê cũng gật đầu phụ hoạ theo. “Chậc chậc, vóc dáng cũng không tệ, hay là để ta xin Lạc Thủy tỷ tha cho nữ nhân man di nhà ngươi một mạng, sau này liền ở lại đây theo tỷ muội chúng ta làm vợ thiên hạ, bảo đảm sẽ để cho ngươi ngày nào cũng thoả mãn sung sướng dương vật chơi mãi không hết.”
Lời chế giễu của hai nữ như đào sâu vào nỗi đau, Thiết Mộc Tử La mặt mày lúc xanh lúc đỏ tức giận xấu hổ đến muốn bốc hoả. Từ khi xuất đạo đến nay nàng chưa bao giờ chịu đựng nỗi ô nhục lớn như vậy, thua trong tay đối thủ thì cũng thôi đi, thân thể còn bị triển lãm cho bao nhiêu cặp mắt hèn hạ nhìn ngắm thoả thuê. Tục lệ của Khuyển Nhung tộc rất gắt gao, từ xưa đến nay đều theo chế độ mẫu hệ nên các đời tộc trưởng luôn là nữ lưu nắm quyền. Dù khuyến khích các tộc nhân khai chi tán diệp sinh càng nhiều hậu đại càng tốt nhưng riêng người đảm nhiệm chức tộc trưởng luôn phải giữ tấm thân xử nữ không thể thất tiết. Bọn họ tôn thờ Vu Tổ, luôn tâm niệm rằng tộc trưởng chính là vợ của Vu Tổ, ngoài Vu Tổ thì không ai có thể hưởng dụng thân thể trinh nguyên của nàng. Thiết Mộc Tử La tất nhiên cũng có nhận thức như vậy nên từ khi đảm nhận chức vị đến nay vẫn giữ gìn thanh bạch không dám tìm nam nhân cho mình. Dù bình thường nàng ăn vận rất mát mẻ gợi cảm nhưng nếu có gã đàn ông mắt mù nào dám chạm vào thân thể này thì kẻ đó nhất định không thể nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai. Thế nhưng hôm nay chỉ trong một phút nóng nảy lơ là nàng đã đánh mất đi sự trong sạch, cơ thể bị đám dã nam nhân kia nhìn không sót chỗ nào. Nội tâm nàng trào dâng sự phiền muộn cùng cực, dù chưa đến mức phá thân nhưng đối với man tộc các nàng nhiêu đó cũng là đánh mất sự trinh nguyên thuần khiết rồi. Thiết Mộc Tử La có cảm tưởng bản thân đã làm ra hành vi sai trái khó thể tha thứ, nàng đã phản bội Vu Tổ, phản bội lòng tin của tộc nhân. Chức vị tộc trưởng này chắc chắn không thể giữ nữa, thậm chí bản thân nàng khi quay về nhất định sẽ phải chịu trừng phạt thích đáng theo tổ huấn vì tội đại nghịch bất đạo với Vu Tổ. Hai nữ nhân kia từng câu từng chữ nghe thì thực đê tiện nhưng không hiểu sao nàng lại cảm thấy đúng. Những cái kĩ nữ chốn thanh lâu kia cùng lắm mỗi ngày chỉ bồi tiếp vài cái nam nhân, lại còn được trả tiền hậu hĩnh. Còn nàng thân là tiên nhân cao quý nhưng lại phơi bày hết thân thể trần truồng loã lồ cho cùng lúc hàng ngàn hàng vạn gã đàn ông thị dâm đánh giá mà không được trả đồng nào. Nếu so ra thì nàng chẳng phải còn rẻ rúng mạt hạng không bằng một con đĩ lầu xanh hay sao? Càng nghĩ sắc mặt Thiết Mộc Tử La càng tái nhợt, hận ý dâng trào chỉ muốn lập tức giết sạch tất cả những kẻ có mặt tại đương trường, chỉ có huyết tẩy toàn bộ mới mong rửa sạch được thân thể đã bị vấy bẩn, nhưng rõ ràng điều này là không thể. Nàng hiện tại đã bị trọng thương, lại nằm trong vây khốn của kẻ địch, bản thân chưa biết có còn sống sót rời khỏi đây hay không thì lấy gì rửa hận báo thù. Có lẽ đây chính là quả báo nhãn tiền, trước đó đệ tử thứ năm của Nhan Như Ngọc là Tôn Diệu Anh cũng gặp phải tình huống trớ trêu bị lột đồ treo lên trần trụi vũ nhục nàng cùng mấy kẻ đồng minh kia còn cảm thấy hả hê cười trên nỗi đau người khác. Hiện tại lâm vào tình huống tương tự nàng mới thấu hiểu cảm giác xấu hổ bất lực đến cùng cực là như thế nào. Lạc Thuỷ thu hết biểu hiện của Thiết Mộc Tử La vào mắt, đối với tâm lý đang suy sụp của cô ta nàng không mảy may quan tâm, nàng chỉ tập trung vào màn trình diễn của mình để làm hài lòng phu quân. Còn về phần mấy nữ nhân này chỉ cần giữ mạng cho họ đem về huấn luyện để hầu hạ phu quân là được, dù các nàng có nguyện ý hay không chỉ cần ăn qua một lần cây côn thịt mê người ấy thì đều sẽ ngoan ngoãn khuất phục hết cả thôi. Thiết Mộc Tử La cùng Độc Mục Hiệu Uý hai người vừa hướng ánh mắt cảnh giác về phía Lạc Thủy vừa ráng lê tấm thân trọng thương thê thảm quay về tụ tập với Nhan Như Ngọc và Lệ Nhiễm Sương. Vào lúc này bọn họ chỉ có thể nương tựa lẫn nhau, chiến lực của Lạc Thủy hoàn toàn ở một đẳng cấp khác, tâm lý ai nấy đều tràn ngập tuyệt vọng cùng hối hận tại sao mình lại dây vào cái tông môn quái gở này. Những kẻ ở đây đều rất giỏi giả heo ăn thịt hổ, rõ ràng có thể chiếm trọn một vùng xưng hùng xưng bá nhưng lại chọn ẩn nấp dưới danh nghĩa một thế lực phàm giai che đậy nội tình. Từ khi công đánh đến đây bọn họ liên tiếp gặp bất lợi, dị biến xảy ra liên miên quả thực làm người ta nghẹn một bụng hận ý. “ Lạc Thủy! Rốt cuộc các ngươi muốn như thế nào mở chịu thả chúng ta rời đi? Dù chúng ta gây chiến trước nhưng các ngươi cũng đã một hơi giết hàng chục vạn người rồi, còn có cả Tả gia chủ nữa, nhiêu đó nhân mạng còn chưa đủ bồi tội hay sao?”
Lệ Nhiễm Sương thấy đồng bọn ăn trái đắng như thế cũng không dám lớn lối nữa, giọng điệu có vẻ dè dặt muốn đàm phán. “ Hừ, tất nhiên không đủ, từ lúc các ngươi tới đây thì hai bên đã là tràng diện không chết không thôi rồi. Nếu Tuyết Liên Cung không có đủ nội tình liền sớm bị các ngươi huyết tẩy từ lâu, gieo gió thì gặt bão, các ngươi hôm nay một tên cũng đừng hòng thoát.”
Lạc Thủy lặng yên đứng đó giọng điệu thờ ơ lạnh lùng không chút cảm xúc. Lệ Nhiễm Sương cắn môi hơi cúi đầu, nàng ta là người rất thức thời, trong hoàn cảnh này bảo toàn mạng sống mới là tốt nhất, mặt mũi danh dự không quan trọng. “ Lạc Thủy, oán thù nên giải không nên kết, ta có thể đại diện gia tộc lập thệ từ nay hai bên nước sông không phạm nước giếng, khi trở về liền đưa lễ vật tạ lỗi, hai nhà kết làm minh hữu hoà thuận, ngươi thấy có được hay không?”
Độc Mục Hiệu Uý và Thiết Mộc Tử La âm thầm nheo mắt khó chịu liếc qua mĩ phụ nhân này, cô ta thế mà vì bảo toàn bản thân chấp nhận nhún nhường thương lượng với đối thủ, quả đúng là kẻ xảo quyệt không đáng tin cậy. Nhan Như Ngọc thì vẫn lặng yên không nói gì, bản thân nàng cũng đang vô cùng bối rối chưa tìm ra cách để phá cục. Kiếm tâm cường giả mà nàng rèn giũa bao nhiêu năm qua lần này chịu đả kích dao động rất lớn. Cùng là Chân Tiên hậu kỳ viên mãn sắp đột phá Kim Tiên như nhau sao lại có chênh lệch xa như vậy, đối diện với nữ nhân tên Lạc Thủy đó nàng giống như đứa bé tập tành chơi kiếm hoàn toàn chẳng gây chút khó khăn nào cho đối phương. Nhan Như Ngọc không hề hay biết trong vô thức chính tâm lý mặc cảm tự ti thua kém đó dần dần đã làm nàng mất đi tính cách vốn có không còn giữ được tâm cảnh thái thượng vong tình nữa. “ Minh hữu? Phì... haha, các ngươi đây là đang lừa trẻ con đó sao? Đừng tưởng ta không biết mục đích thực sự của mấy kẻ trơ trẽn vô liêm sỉ các ngươi khi đến đây. Nếu hiện tại Tuyết Liên Cung mà đồng ý thoả hiệp tin chắc tương lai sẽ bị ăn đến xương cũng không còn a.”
Lạc Thủy ôm bụng cười lớn châm biếm, phu quân đã cho nàng biết tường tận chủ đích của mấy kẻ ẩn thế gia tộc này. Chúng chính là nhắm tới mỏ tiên linh thạch, Ngộ Đạo Thạch và có thể còn có Dương Căn Thụ bên trong Tuyết Liên Cung bởi vậy mới huy động lực lượng hùng hậu như vậy rầm rộ công chiếm. Không nói tới những thứ khác, chỉ riêng tiên thụ mà Chu Cương Liệt trồng xuống kia đã là cực phẩm thần mộc mà tu sĩ đều phải đỏ mắt tranh đoạt rồi. Bọn chúng nhất định không thể nào từ bỏ dễ dàng như thế, đây chẳng qua chỉ là kế hoãn binh mà thôi, nếu hôm nay nàng chấp nhận thả người tin tưởng rằng chỉ ít lâu sau những kẻ này lại sẽ tìm tới thậm chí còn mang theo viện binh hùng mạnh hơn. Lệ Nhiễm Sương nhất thời không biết đáp lại ra sao, đối phương mềm cứng đều không ăn, thù hận của hai phe e là đến mức khó thể hoà giải rồi, nàng âm thầm đưa ánh mắt về phía đồng bọn rồi khẽ truyền âm. “ Các vị, vừa rồi ta đã thừa cơ kích hoạt lệnh bài cầu viện khẩn cấp với phu quân rồi, tin rằng chàng ấy sẽ nhanh chóng cùng lão tổ chạy tới ứng cứu. Tiếp theo chúng ta cần phải phối hợp kéo dài thời gian đợi tiếp viện.”
Độc Mục Hiệu Uý cùng Thiết Mộc Tử La nghe vậy cũng chợt nhớ ra, bọn họ tất nhiên cũng có biện pháp phòng thân để gọi cứu viện khi bản thân gặp nguy cơ không hoá giải nổi, hai người không hẹn liền cùng nhau lén thi triển thần thức tác động lên tín vật của gia tộc bên trong không gian trữ vật. Cao tầng thế lực sẽ theo đó nhanh chóng cử cường giả đến hỗ trợ. Hành động của bọn họ hết sức kín đáo nhưng làm sao tránh khỏi thần thức và tầm nhìn của Lạc Thủy. Nhưng nàng giống như thờ ơ không thèm bận tâm tới tiểu động tác kia, bọn chúng muốn gọi người tiếp viện vậy thì cứ tự nhiên, có phu quân trấn tràng ở đây thì ai tới cũng đều vô dụng.