Chương 681: Đại hội lột đồ

Chương 681: Đại hội lột đồ “ Hừm, nếu đã biết chúng ta đến đây vì điều gì thì ngươi càng cần phải thả người rời đi mới đúng. Nếu hôm nay yêu nữ nhà ngươi dám xuống tay với bọn ta thì tin tức nội tình của Tuyết Liên Cung sẽ bị các nhà công bố ra bên ngoài. Khi đó không chỉ có năm nhà chúng ta mà có lẽ toàn bộ thế lực khắp thiên hạ đều sẽ tới đây chia chén canh đấy. Liệu yêu nữ ngươi có thể chống đỡ được hết hay không?” Độc Mục Hiệu Uý ánh mắt loé lên một tia tàn độc lạnh lẽo, trong trận này hắn là người bị chịu thiệt nhiều nhất. Hắn như một con thú hoang bị thương nổi điên đòi cắn loạn. Lạc Thủy biết tên này là đang đem chuyện tiên thụ ra hù doạ mình, quả thực sự hấp dẫn mê hoặc của tiên quả chắc chắn sẽ thu hút đám ruồi nhặng tìm tới gây phiền phức thậm chí còn đẩy Tuyết Liên Cung vào kết cục trở thành kẻ thù chung của toàn thiên hạ. Nhưng như thế thì sao chứ? Có phu quân ở đây chống lưng thì nàng còn sợ cái rắm a. Lạc Thủy biểu cảm mang theo sự giễu cợt cười nhạt lắc đầu. “ Ngươi nghĩ quá nhiều rồi, nếu thích thì cứ công bố đi, tới một người ta giết một người, tới một vạn ta giết đủ một vạn. Tuyết Liên Cung chúng ta xưa này ôn hoà không thích gây chiến, nhưng tuyệt nhiên cũng không sợ hãi trước đe doạ khiêu khích.” Phản ứng của Lạc Thủy lại trái ngược với những gì Độc Mục Hiệu Uý suy tính khiến hắn nhất thời á khẩu. Hắn quả thực cũng không dám đem chuyện tiên thụ nói lung tung, nếu để những gia tộc khác biết vậy chẳng phải tính toán trước đó của năm nhà đều thành công cốc hết, bọn họ mới không ngu dại mà đi may áo cưới cho kẻ khác hưởng thành quả đâu. “ Tiện nhân đừng có đắc ý quá sớm, hôm nay để ngươi huênh hoang lên mặt, nếu chúng ta thực sự bỏ mạng chỗ này vậy thì các ngươi chờ mà hứng chịu lửa giận của các lão tổ đi. Bọn họ đều có tu vi đại năng cấp Kim Tiên đó, ngươi dù mạnh đến đâu cũng chỉ là một Chân Tiên chưa đột phá lấy gì để chống đỡ?” Thiết Mộc Tử La hậm hực kéo vạt áo choàng che kín thân thể gay gắt cố nói cứng, nàng không thể nào quên được sự ô nhục khi bị đối phương đánh cho phải loã thể trước mặt bao nhiêu người. “ Ồ... Kim Tiên, nghe thực cao siêu a. Hừ, chỉ là một đám rùa già co đầu rụt cổ trốn tránh chui rúc như chuột nhắt suốt mấy trăm năm không dám lộ diện mà thôi có gì to tát chứ. Chắc các ngươi nghĩ Thiên Đình không nhúng tay vào chuyện nhân gian thế tục nữa nên mới an tâm rời khỏi ổ của mình mà tác oai tác quái nhỉ. Ôi, đúng là bên trên sẽ không quan tâm tới vài con cá lọt lưới nhưng bọn họ cũng rất vui lòng khi thấy các ngươi bị diệt sạch đấy.” Lạc Thủy khẽ vuốt lọn tóc mai của mình giọng điệu đầy âm dương quái khí châm chọc, nghe qua thái độ kì lạ của nàng bốn người đều vô thức cảm giác rợn cả sống lưng bất an lan tràn. “ Ngươi... ngươi nói vậy là có ý gì?” Thiết Mộc Tử La mấp máy môi muốn hỏi kĩ nhưng Lạc Thủy lại chẳng thèm quan tâm cũng không đáp lại. Đám ẩn thế gia tộc này trốn khỏi một trận đại kiếp Phong Thần năm đó không quy phục Thiên Đình vốn chính là cái gai trong mắt những người phía trên. Nhưng theo luật định hiện tại chỉ cần họ an ổn không dùng lực lượng siêu việt phàm giai gây hoạ thế gian thì Thiên Đình cũng không có lý do gì ra tay xử lý. Vừa hay Chu Cương Liệt phu quân nàng cũng là một chính thần đã có tên trong tiên ban tương lai không xa sẽ lên thiên giới nhận sắc phong. Nếu hắn tự mình đem bọn ẩn thế gia tộc này một hơi dọn dẹp sạch sẽ vậy chẳng phải chính là một thiên công lao. Thiên Đế nếu biết được nhất định vui vẻ thậm chí có khi còn ban thưởng nữa. Đám người Nhan Như Ngọc tất nhiên không hay biết bản thân mình và cả thế lực đứng sau đều đã lọt vào tầm nhắm sắp trở thành đầu danh trạng để người khác lập công. Sau một phen thương thảo cùng hăm doạ đều thất bại, bầu không khí giữa hai bên lại lần nữa lâm vào trầm trọng. Lạc Thủy khẽ ngước mắt lên nhìn trời rồi lẩm bẩm. “ Cũng không còn sớm nữa, đã để các ngươi kéo dài thời gian hơi lâu rồi, nhanh chóng hoàn tất tiết mục chính đi thôi.” Sau câu nói của nàng, bầu trời vốn đang xám xịt mây đen kia giống như càng thêm cuồn cuộn vân vụ dày đặc, từng cơn gió lạnh rít gào thổi qua khiến ai cũng cảm giác rét buốt toàn thân, mặt nước bên dưới chân nàng gợn lên từng đợt sóng lăn tăn như báo hiệu cơn bão sắp đổ bộ. Nhìn thời tiết xung quanh xuất hiện dị động, đám người Nhan Như Ngọc càng gấp gáp ngưng trọng hơn lùi về phía sau tự mình làm ra ứng đối. Nãy giờ bọn họ đúng là đang cố câu kéo thêm thời gian chờ đợi tiếp viện nhưng có lẽ vẫn chưa đủ, hiện tại chỉ có thể bị động phòng ngự tận lực cùng nữ nhân này dây dưa thêm ít lâu nữa. Bên trên đỉnh núi, Chu Cương Liệt nằm gối đầu lên đùi của Băng Tâm nhàn nhã xem chiến cuộc phía dưới, trong tay hắn lượn lờ ba tia chân khí nhàn nhạt đang bay tứ tung cố gắng giãy thoát. “ Chậc chậc, còn muốn gọi tiếp viện sao? E là phải để các ngươi thất vọng một phen rồi, đám lão rùa già tạm thời cứ ở yên một chỗ đi, đợi giải quyết chuyện ở đây xong ta nhất định phải tự mình đi thăm hỏi một chút mấy cái ẩn thế gia tộc hùng mạnh các ngươi một lượt.” Nói xong bàn tay hắn khẽ xiết lại, ba luồng thần niệm đáng lẽ phải được gửi đi cầu viện đều bị bóp nát. Dưới sân đấu, Lạc Thủy lúc này quả thực giống hệt một vị thần nữ với phong thái bức nhân siêu thoát phàm tục. Mặt hồ dưới chân nàng càng lúc càng mở rộng diện tích, mực nước cũng dần dâng lên cao đến mấy mươi thước gần như nhấn chìm hầu hết mấy ngọn đồi thấp xung quanh, những đỉnh núi cao khác cũng đã ngập quá nửa. Đám tu sĩ xem chiến lúc đầu còn nhao nhao né tránh sợ bị thứ nước kia dính vào người nhưng dần dà họ mới phát hiện hồ nước này hình như vô hại, thậm chí từ thủy vụ còn bốc lên một cỗ mùi thơm nhàn nhạt khiến ai hít vào đều cảm thấy tinh thần phấn chấn sảng khoái thậm chí dục tính trong cơ thể còn ẩn ẩn muốn bộc phát. Có người cả gan còn vốc một ngụm uống thử, mùi vị cũng không tệ, hương thơm ngào ngạt mát lạnh tận cổ họng, một số vết thương ngoài da cùng bệnh tật nhẹ cũng phút chốc tiêu biến. Bọn họ lúc này mới phát giác thì ra nước trong hồ lại là tiên thủy diệu dụng như vậy, thế là cả đám đông bắt đầu hùa nhau thu thập. Có kẻ dùng pháp bảo không gian chứa đựng, có người còn trực tiếp hơn nốc từng ngụm cho đến khi no căng bụng mới thôi. Lạc Thủy cũng không để ý tới hành vi thu lợi ích của đám khán giả ăn dưa kia, thứ nước này nàng cũng không thiếu tùy thời đều có thể tạo ra. Nếu để mấy vạn người ở đây biết bản thân đang uống chính là nước lồn của nàng thì liệu phản ứng của họ sẽ đặc sắc ra sao đây. Không sai, hồ nước mà nàng tạo ra dưới chân hoàn toàn chính là nước dâm nguyên chất phun ra trực tiếp từ âm hộ của Lạc Thủy. Mỗi lần cùng Chu Cương Liệt hoan ái nàng đều ra rất nhiều nước, tất cả đều được cất giữ trong các bình không gian để sử dụng dần. Khối lượng nước tích trữ ước chừng đủ để tạo ra một hồ lớn rộng cả ngàn dặm rồi. Lạc Thủy đứng trên mặt hồ, từng cơn gió thổi quét qua làm áo khoác trong suốt của nàng bay phất phới. Trước ánh nhìn như sắp nứt cả mắt của toàn bộ người có mặt, nàng không chút xấu hổ dè dặt từ từ đưa tay cởi ra áo mỏng, kế tiếp lại kéo dây mảnh của áo ngực, thoăn thoắt cởi nốt cái quần lót lọt khe vốn không che chắn được gì. Nàng tùy tiện ném mấy mảnh vải đó trên mặt hồ, thân thể lúc này đã chính thức hoàn toàn trần truồng phô bày hết cảnh xuân trước hàng vạn người. Cặp đào tiên nặng trĩu hai bàn tay không thể bóp xuể, đỉnh vú nhô cao thi thoảng còn giật giật chảy ra tia sữa trắng. Gò mu trắng ngần với lớp lông đen được trau chuốt kĩ càng, khe rãnh chạy sâu vào giữa háng như một toà động phủ thiên nhiên mang cơ duyên to lớn mà bất kì nam nhân nào cũng thèm khát khám phá. Hột thịt đỏ tươi chìa ra khỏi mép lồn như mời gọi câu hồn làm người chứng kiến đều sinh ra một cỗ xúc động muốn đè nàng xuống banh rộng hai đùi ra mà úp mặt vào đó. Đám nam nhân cả phe địch lẫn phe ta và phe trung lập đều một lần nữa trợn mắt há hốc mồm, họ có cảm tưởng hôm nay tới đây quan chiến chỉ là phụ, xem đại hội lột đồ khoe thân của chư vị mĩ nhân tiên tử mới là chính. Từ đầu đến giờ đã có bao nhiêu bóng hồng ra sân trình diễn một màn phơi bày da thịt rồi, khán giả ở đây nhất là đám đàn ông đều có cảm xúc mãn nguyện tột cùng, đi đến đây chính là quyết định đúng đắn nhất cuộc đời họ.