Chương 695: Tuẫn tiết
Chương 695: Tuẫn tiết
“ Chủ nhân... ngài... ta...”
Thiết Mộc Tử La sắc mặt sa sầm lại lắp bắp không biết nên phản ứng ra sao. Thân là một cường giả Chân Tiên cảnh lại còn đương nhiệm chức vị tộc trưởng nàng luôn xem danh dự mặt mũi là trên hết. Đối phương rõ ràng đang muốn vũ nhục chà đạp lên chút tôn nghiêm cuối cùng của nàng, ép buộc nàng phải vứt bỏ hết thể diện nhân phẩm triệt để thần phục dưới chân hắn như một đầu chó cái ti tiện. Chưa bao giờ nàng lãnh chịu nỗi ô nhục lớn đến như vậy, nàng không thể hiểu được bản thân đã hạ mình khuất nhục đến như thế rồi tại sao đối phương vẫn không buông tha lại còn muốn lăng mạ mình thậm tệ hơn nữa. Cả thân thể Thiết Mộc Tử La cúi thấp, hai vai run rẩy, môi cắn đến suýt nát, bàn tay siết chặt cố gắng kìm nén hận ý. Chút ít hảo cảm lúc đầu nàng nảy sinh khi mới gặp hắn đã hoàn toàn bị thay thế bằng căm hờn nghẹn khuất. Nhìn thấy biểu tình sắp tức nước vỡ bờ tới nơi của cô nàng lực điền cùng với điểm dâm dục trên đầu nàng tụt về số 0 khiến Chu Cương Liệt chỉ biết lắc đầu cười khổ, mấy nữ nhân cấp tiên này ý chí đúng thật hơn xa phàm giai, không phải chỉ cần hắn dùng dăm ba tấc lưỡi là có thể dụ dỗ dễ dàng như trước nữa. “ Sao? Không thể làm được à? Ài, xem ra những gì ngươi nói đều là hư tình giả ý muốn lừa gạt bổn tôn rồi.”
Hắn khẽ thở dài lắc đầu thất vọng sau đó lại ngó qua Lệ Nhiễm Sương đang rụt rè đứng một bên. “ Còn nàng thì sao? Chậc chậc, ta thích thiếu nữ, nhưng mĩ phụ nhân như nàng cũng rất hợp khẩu vị a. Chỉ cần nàng chấp nhận làm tình nô cho bổn tôn không những ta sẽ tha mạng mà còn cho nàng hưởng thụ thanh xuân vĩnh trú, tài nguyên tiên bảo đều không thiếu, thấy thế nào, đề nghị này hấp dẫn chứ?”
“ Ác tặc, ngươi đừng hòng toại nguyện, Lệ Nhiễm Sương ta sống là người Vu gia, chết cũng thành ma của Vu gia, mạng ta ngươi cứ lấy, đừng có hòng dùng những lời lẽ dơ bẩn đó làm ta buồn nôn.”
Mĩ phụ nhân thái độ càng gay gắt hơn, trong đôi mắt vốn nhu tình hiện tại tràn đầy hận ý như muốn ăn tươi nuốt sống kẻ trước mặt. Nàng xem như đã xác định bản thân sẽ chết ở đây rồi nên không chút kiêng nể gì nữa. “ Ôi chà chà, quả thực là một người phụ nữ đức hạnh ngời ngời a, Chu mỗ rất thưởng thức tính tình trinh liệt đó của nàng, haha, ta là một đấng trượng phu quang minh lỗi lạc làm sao nỡ để nữ nhân tốt như nàng phải chịu kết cục tàn hoa bại liễu được.”
Chu Cương Liệt gật gù cảm khái, khuôn mặt trưng ra điệu bộ chính khí liêm khiết khiến Lệ Nhiễm Sương vốn đang bất mãn cũng bất giác bình tĩnh lại, chẳng lẽ hắn chỉ đang thử mình, thấy mình không màng danh lợi giữ vững bản tâm như vậy nên động lòng muốn buông tha? Nhưng những lời tiếp theo của Chu Cương Liệt đã cho mĩ phụ nhân thấy bản thân đã nghĩ quá nhiều rồi, hắn đơn giản chỉ muốn trêu đùa cảm xúc, xem sự sợ hãi hoảng loạn của nàng như thú vui tiêu khiển mà thôi. “ Chẹp chẹp, nàng yêu phu quân của mình như vậy, cam nguyện vong mạng tại đây cũng không làm chuyện trái đạo với hắn quả thực làm ta ganh tị đó. Bổn tôn rất muốn tận mắt xem thử phản ứng của gã gia chủ Vu gia kia khi thấy phu nhân của mình trở thành một đầu mẫu cẩu dâm dật bò dưới háng nam nhân cầu hoan. Liệu hắn có đủ bao dung vị tha cho nàng hay không? Liệu Vu gia có chấp nhận một đứa con dâu đã thành nô lệ tình dục cho kẻ khác hay không? Lệ phu nhân, nàng rất hợp khẩu vị của bổn tôn, ta nhất định sẽ khiến nàng sa đoạ.”
Những lời nói độc địa như rắn rết đó làm chút định lực còn sót lại của Lệ Nhiễm Sương dao động dữ dội, cả người nàng run lên từng hồi, ánh mắt nhìn Chu Cương Liệt như nhìn một tên ác ma đến từ chốn cửu u địa ngục. Nàng không dám tưởng tượng bản thân nếu hoá thành một đầu mẫu cẩu dâm loàn lẳng lơ sẽ như thế nào. Nàng thà tự kết liễu cuộc đời chấp nhận hủy diệt cả thân xác lẫn linh hồn chứ nhất định không để phu quân và tộc nhân Vu gia chứng kiến mình trong bộ dáng ti tiện đáng khinh đó. Trong đôi mắt đen tuyền nhu mì đó giờ khắc này xuất hiện vô vàn xúc cảm, có nhung nhớ, yêu thương, đau khổ, tuyệt vọng, luyến tiếc, căm hờn, sát ý. Lệ Nhiễm Sương biết bản thân không thể câu giờ thêm được nữa, nếu muốn bảo toàn khí tiết thì nhất định phải tự sát. Trong một khoảnh khắc nàng chợt nhớ lại từng khuôn mặt thân quen ở Vu gia, vị phu quân nghiêm trang ngay thẳng, ba đứa con hiếu thuận ngoan ngoãn, đôi dòng lệ bất chợt tuông rơi, nàng đương nhiên không nỡ xa rời họ, nhưng nhất quyết không thể làm chuyện có lỗi với họ. “ Ác tặc, ta nguyền rủa ngươi chết không yên thân vạn kiếp bất phục.”
Lệ Nhiễm Sương trừng mắt nhìn chằm chằm Chu Cương Liệt buông lời trù ếm cay độc, bàn tay đã sớm tích tụ chưởng lực dứt khoát vung lên nhắm vào thiên linh cái của mình mà đánh. Nếu đòn này thành công thì e là không những hộp sọ sẽ bị đánh nát mà cả đại não, thức hải lẫn linh hồn cũng theo đó hủy diệt triệt để. Mĩ phụ nhân nhắm lại mắt đẹp sẵn sàng chấp nhận số phận, nàng có thể cảm nhận rõ hơi thở của tử vong đang dần bao trùm lấy mình. “ Ài, nàng thật sự tàn nhẫn với chính bản thân mình a, sao phải khổ như thế chứ? Có đáng hay không?”
Chu Cương Liệt khi thấy Lệ Nhiễm Sương muốn tuẫn tiết cũng không gấp gáp, hắn chỉ đứng yên đó, ánh nhìn mang theo sự thương tiếc xót xa. Đây là cảm xúc thật tâm chứ không hề giả tạo. Nữ nhân thời đại này vẫn còn quá nặng quan niệm luân lý cương thường đến mức cổ hủ. Các nàng thà chấp nhận hi sinh bản thân chỉ để giữ cái gọi là danh dự cho nhà chồng. Tam tòng tứ đức công dung ngôn hạnh phải giữ đủ, chỉ cần một chút sai sót liền bị người đời đánh giá miệt thị là lăng loàn trắc nết. Sống để phục vụ quán xuyến mọi việc nhà chồng, đến lúc chết cũng phải bảo toàn danh tiết không làm xấu mặt trượng phu. Tại sao phải thế? Nữ nhân vì sao không thể tự sống vì bản thân mình? Là một người mang tư tưởng tiên bộ, Chu Cương Liệt tới thế giới này chỉ có một nhiệm vụ cao cả nhất, giải phóng phái nữ lưu ra khỏi những ràng buộc khắt khe của quan niệm lạc hậu. Giúp các nàng có được tự do của riêng mình, hưởng thụ hạnh phúc vui vẻ mà không cần quan tâm tới những thứ đạo đức phẩm hạnh chó má lỗi thời đó. Thời điểm chưởng ấn chỉ còn cách thái dương vài phân tưởng chừng như mạng của Lệ Nhiễm Sương đã tận thì một thanh âm búng tay vang lên. Khoảnh khắc ấy không gian bỗng chốc lặng im, hành động của mĩ phụ nhân hoàn toàn bị khựng lại không thể tiến tới thêm một phân tấc nào. Không chỉ có nàng mà Thiết Mộc Tử La kế bên cũng giống như hoá thành tượng gỗ lặng im không cử động. Lạc Thủy ngó qua liền hiểu rõ phu quân đây là đang sử dụng chú pháp ngưng đọng thời gian mà hôm trước phu quân từng dùng để khiến các nàng sướng đến khoái lạc thất khống, hôm nay xem ra có người phải ăn trái đắng rồi. Chu Cương Liệt rời khỏi bảo toạ lững thững tiến tới gần, hắn nắm lấy bàn tay thon thả vẫn đang lập loè chân khí kia thong thả hoá giải hết lực lượng. Kế tiếp lại đưa tay nàng ta lên môi hôn nhẹ một cái, hắn còn cẩn thận dùng đầu lưỡi thô ráp liếm lấy từng ngón ngọc làm chúng ướt nhẹp nước bọt. Dòng thời gian xung quanh Lệ Nhiễm Sương đã bị dừng lại, trước biểu hiện suồng sã của gã đàn ông dâm tặc nàng vẫn đứng yên không có phản ứng gì, trên dung mạo thiên thành vẫn đọng lại biểu cảm xót xa, đôi mắt đẫm lệ ướt nhoè thực làm người ta thương xót. Chu Cương Liệt dang đôi tay rắn chắc hữu lực ôm chầm lấy nàng, vùi đầu kề mũi vào phần cổ hít hà một hơi hương vị mĩ phụ, từ da thịt nàng hắn cảm nhận được mùi hương thoang thoảng giống như một đoá u lan nhẹ nhàng tinh tế phong vị tự nhiên làm hắn say đắm. Đầu lưỡi nhấm nháp di chuyển từ cổ lên gò má rồi quét qua liếm quanh vành tai. Bàn tay hắn cũng không rảnh rỗi thò ra phía sau bóp chặt lấy hai mảnh mông mập mà tùy ý nhào nặn xoa bóp. Hắn vừa tận hưởng xúc cảm mềm mại đàn hồi từ kiều đồn vừa kề môi tới liếm hết những giọt lệ trong suốt đang lăn dài trên gò má trắng ngần. Nhìn vào biểu tình cứng đờ trên dung mạo thục phụ Chu Cương Liệt cảm thấy hơi nhàm chán, ngón tay lại búng thêm lần nữa hoá giải đi pháp thuật ngưng đọng thời gian. Thân thể nàng cũng theo đó mềm xốp theo quán tính ngã dựa hẳn vào lòng hắn. Lệ Nhiễm Sương cảm giác được có gì đó không đúng, rõ ràng nàng vốn đang dùng toàn lực muốn tự kết liễu bản thân nhưng sao hiện tại lực lượng tích xúc trong bàn tay đều biến mất hết? Thân thể nàng giống như đang dựa vào ai đó, phía sau mông còn truyền về từng tầng xúc cảm rõ rệt như có người nhào nặn. Mĩ phụ nhân giật mình mở to đôi mắt tròn xoe ra ngước đầu nhìn lên, đối diện là một trương dung mạo nam tử mà nàng tuy vừa gặp không lâu nhưng lại nhớ đến khắc cốt ghi tâm. Khuôn mặt góc cạnh nghiêm nghị, lông mày rậm, mắt đen tinh anh, hàm râu dài rậm, trên môi luôn treo nụ cười hàm tiếu. Nàng không rõ tên hắn, chỉ biết hắn họ Chu, một kẻ tâm địa xấu xa độc ác, là kẻ thù chung của nữ nhân thiên hạ. Cũng chính hắn đã đẩy nàng vào đường cùng phải bất lực tự sát để bảo toàn danh tiết. Nàng vẫn chưa thể thoát ra khỏi trạng thái bất ngờ ngỡ ngàng, rõ ràng chỉ một giây trước mình còn đang chìm đắm trong tuyệt vọng cận kề cái chết, trong nháy mắt lại thấy đã nằm trọn trong vòng tay ấm áp của kẻ mà nàng căm hận nhất, mông còn bị hắn thoải mái sờ mó. Khoan đã... mông... sờ mó... !!?!?? “ Á!!! Ngươi... dâm tặc... hỗn đãng.... mau buông ta raaa... BUÔNG RA!!!....”