Chương 712: Không biết yêu là gì...

Chương 712: Không biết yêu là gì... Lệ Nhiễm Sương ánh mắt tràn đầy ý chí kiên định nhìn thẳng vào Chu Cương Liệt, thời khắc này nàng đối mặt với hắn không hề có chút e dè sợ sệt nào. Hắn cũng nheo mắt chăm chú đánh giá lấy nàng một hồi sau đó mới hoan hỉ phá lên cười một tràng thích thú. “ Khà khà, hảo, tốt một nữ nhân can đảm trinh liệt, bổn tôn thích nàng chính là ở điểm này. Thế nhưng ta vẫn giữ vững quan điểm của mình, nàng quá ngây thơ, tin người đến mức khờ khạo. Bất đồng huyết thống, nan cầu nghĩa tử, Bất cộng tông tộc, mạc vọng chân tâm.* Nàng họ Lệ, bọn chúng họ Vu, kẻ khác họ dù sống chung cũng chỉ là người dưng nước lã, hiện nay thời đại thái bình lợi ích của hai bên đều được đảm bảo nên chúng mới xem nàng như thân tình. Nhưng thử đặt Vu gia vào tình thế nguy cơ hủy diệt ngập đầu thử xem, ta dám chắc chúng sẽ không ngại ngần mà bán rẻ nàng, đem nàng ra làm vật tế thần để bảo toàn bản thân. Dù đó có là trượng phu hay hài nhi mà nàng rứt ruột đẻ ra, sinh tử tại tiền, cốt nhục giai hư, ở cái thế giới người ăn người này nàng chỉ nên tin tưởng vào chính mình, đừng trông đợi vọng tưởng vào cái gọi là tình thâm ruột thịt.” (*Không chung huyết thống, khó mong tình nghĩa bền lâu. Không cùng tông tộc, chớ vội kỳ vọng lòng chân thật.) Đứng trước những lời nói phũ phàng sắc bén của Chu Cương Liệt Lệ Nhiễm Sương hơi sững người, lông mày nhíu lại nhưng sau đó chỉ lắc đầu giữ vững quan điểm của mình. “ Ngài là một kẻ ác nhân vô đạo chuyên làm những chuyện chia cắt uyên ương chiếm đoạt nữ tử chỉ để thỏa mãn thú tính thì làm sao có thể hiểu được cái gì là tình cảm cùng sự tin tưởng chân tâm giữa người nhà với nhau cơ chứ? Ngài thì biết cái gì gọi là yêu? Giống như ả man di kia, đám nữ nhân ong bướm xung quanh tất cả đều là ngài cùng bạo lực sức mạnh để cưỡng ép thuần phục, làm gì có ai đến với ngài bằng con tim chân thành. Xin chớ có loạn bàn chia rẽ tình cảm giữa ta cùng phu quân. Hôm nay có thể ngài sẽ chiếm đoạt được thân xác của ta, thậm chí biến ta thành cái bộ dạng dâm đãng không biết xấu hổ giống với mấy nữ nhân ngoài kia. Nhưng ta muốn nói rõ cho ngài biết, Lệ Nhiễm Sương ta dù có trở nên phóng đãng trụy lạc như kĩ nữ thì mãi mãi đó cũng chỉ là cái xác rỗng, cơ thể này nương theo nhục dục vì đó là phản ứng sinh lý vốn có và bị ngài giở thủ đoạn. Ngài chiếm lấy thân xác ta nhưng vĩnh viễn sẽ không thể có được tình cảm chân thật từ tận tâm hồn.” Từng câu từng chữ phũ phàng mà mĩ phụ nhân thốt ra Chu Cương Liệt chăm chú lắng nghe không để sót một chữ nào. Nét mặt hắn cũng dần dần nghiêm túc trở lại cẩn thận đánh giá mĩ nhân đối diện thật kĩ. “ Lớn mật thật! Ngươi một cái tù nhân dưới thềm tính mạng đang nằm trong tay chúng ta thế mà còn dám buông lời bình phẩm phán xét cách hành xử của phu quân? Ai nói với ngươi phu quân ta không biết gì về tình yêu? Chàng ấy chính là mẫu nam nhân hoàn hảo nhất thiên hạ mà nữ nhân ai gặp cũng yêu thích. Được ở bên chàng dù chỉ là thân phận tình nô hay thị thiếp nho nhỏ cũng là phúc phần mà bao nhiêu nữ tử phải tranh đoạt mới có được. Ngươi đây được chàng ưu ái mà lại ngu độn không biết trân trọng. Cẩn thận những lời nói thiển cận đó có thể khiến Vu gia và cả trượng phu nhi tử của ngươi toàn bộ bồi táng đó.” Người gay gắt lên tiếng là Lạc Thủy, nàng vung vẩy roi thủy linh khí trên tay xáp tới hung hăng thay Chu Cương Liệt phản pháo. Trong đám nữ nhân Lạc Thủy có lẽ là người cưng chiều Chu Cương Liệt nhất, nàng không thể chấp nhận bất cứ kẻ nào dám buông lời nhận xét đánh giá xấu về nam nhân của mình. Có thể nói là yêu đến bất chấp dù hắn có làm chuyện sai trái tàn ác đến đâu nàng cũng ủng hộ tung hô hết mình. Nếu không phải hắn nháy mắt ra hiệu đừng bức xúc thì có lẽ nàng đã đem mĩ phụ nhân đẫy đà kia treo lên đánh cho hồn lìa khỏi xác rồi. Lệ Nhiễm Sương nghe xong cũng lập tức cúi đầu lặng thinh không dám nói gì thêm nữa, nàng dẫu có bất mãn không nguyện ý nhưng hiện tại vẫn đang ở thế yếu. Thứ mà nàng sợ nhất chính là Chu Cương Liệt nổi giận sẽ huyết tẩy Vu gia, như thế thì công sức mà nàng cố gắng nãy giờ chẳng phải uổng phí hay sao? “ Lạc Thủy, từ từ đừng doạ nàng ấy. Lệ phu nhân, nói vậy nàng đối với bổn tôn tới giờ cũng chưa từng thật dạ tuân phục? Chỉ là sợ ta ra tay với Vu gia nên mới chấp nhận nhún nhường có đúng hay không?” Chu Cương Liệt khẽ đưa tay ngăn cản Lạc Thủy sau đó lại nghiêm túc hỏi. Nhìn thấy biểu tình trịnh trọng của hắn Lệ Nhiễm Sương thoáng chốc cảm giác rùng mình, không lẽ những lời mình nói ban nãy thực làm hắn nổi giận rồi? Nàng khẽ cúi đầu hai tay bó gối nép mình sát vào lưng bảo toạ, giọng điệu có chút e dè cẩn thận nói. “ Chuyện đó có thực sự quan trọng không? Ngài chẳng phải chỉ cần một tình nô để thoả mãn cơn thèm khát nữ nhân, vậy thì cứ xông lên đi, thân xác này tùy ngài hưởng dụng, dù sao ta cũng không có dư lực để phản kháng.” Chu Cương Liệt nghe xong không nói không rằng liền nhanh chóng bước tới, hắn cúi người gọn gàng bế lấy thân thể thành thục của mĩ phụ nhân lên, sau đó chính mình an toạ, lại đặt nàng ngồi vào lòng mình, bàn tay đưa ra xoa nhẹ lên tấm lưng cùng bờ eo. Lệ Nhiễm Sương tưởng đã tới lúc gã dâm tặc này sắp làm thịt mình, không hiểu sao nàng lúc này lại cảm thấy vô cùng bình tĩnh tiếp nhận số phận. Chỉ cần hắn vẫn còn muốn thân thể mình vậy thì Vu gia vẫn còn cứu được. Nhưng trái với những gì mĩ phụ nhân tưởng tượng, Chu Cương Liệt ngoại trừ ôm ấp cùng sờ mó một chút thì cả nửa khắc đồng hồ trôi qua hắn vẫn chưa có hành động nào khác nữa. Ánh mắt hắn nhìn thẳng về phía không gian vân vụ bao la kia mang theo một chút biểu cảm nhớ nhung phức tạp. Trong đầu hắn bất giác lại nhớ tới hình ảnh thiếu nữ dáng người thanh mảnh với bộ váy áo trắng nhẹ nhàng, khuôn mặt không cần trang điểm vẫn toát lên vẻ thanh tú xinh đẹp động lòng người. Nàng thiện lương nhân hậu, vô tư hồn nhiên, lúc nào cũng dịu dàng quan tâm tới người khác. Cái tên cũng bao quát hết toàn bộ nhân cách cao thượng của nàng, Tiểu Thiện. Thời khắc này hắn một lần nữa chìm đắm trong hồi tưởng về những ngày cùng tiểu nương tử và Lạc Thủy ngao du đó đây tiêu dao tự tại, cùng thức dậy ở một nơi xa, sáng hành thiện tích đức cứu giúp bá tánh, tối lại quấn lấy nhau tận hưởng lạc thú ái dục. Kế đó là hơn mười năm sống nơi động thiên phúc địa của Bồ Đề Tổ Sư, Chu Cương Liệt như một người chồng mãn nguyện với cuộc sống hạnh phúc bên hai cô vợ đẹp, cùng nhau cày cấy, chăm sóc linh dược, nuôi đủ loại chim cầm tẩu thú. Ba người an nhiên tự tại trải qua cuộc sống viên mãn đủ đầy. Mười năm đó có lẽ là khoảng thời gian an yên mãn nguyện nhất từ khi hắn tới Địa Tiên Giới này, cũng đã để lại cho hắn nhiều tiếc nuối nhớ nhung nhất. Tiểu Thiện, biết bao giờ thì chúng ta mới có thể gặp lại nhau đây. Chỉ mới nghĩ tới đây hắn lại nhớ tới cánh hoa sen ngọc đại diện cho ái tình mà nàng đã lưu lại cho mình. Hắn lâu nay vẫn cất giữ thứ này như bảo bối, chỉ cần có nó thì một ngày không xa nhất định Tiểu Thiện sẽ lần nữa xum vầy bên cạnh hắn. Lạc Thủy tiến tới đứng bên cạnh lúc này cũng hiểu phu quân mình suy nghĩ gì, ả họ Lệ kia ngay từ đầu đã ôm nhận thức sai lầm để đánh giá nam nhân của nàng rồi. Ai nói hắn là dâm ma thì không biết yêu cơ chứ, thậm chí phần tình cảm của hắn còn mãnh liệt hơn bất cứ gã đàn ông nào khác khó ai sánh bằng. Nhớ lại năm đó tại Tây Hải khi nàng cùng Tiểu Thiện gặp nguy cơ táng thân trong biển dữ hắn đã điên cuồng như thế nào, suýt đem cả một vùng đại vực với ức vạn sinh linh toàn bộ chôn cùng các nàng. Khi đó nếu không phải hai người vẫn may mắn giữ được mạng quay về mới kịp thời ngăn được đại hoạ bằng không e rằng dù có là Long Vương hay ai khác trên Thiên Đình xuống cũng không thể cản một phen hạo kiếp. Chu Cương Liệt không phải ác nhân vô cảm chỉ biết chơi đùa nữ nhân, chỉ xem liệu có bao nhiêu người xứng đáng để hắn dành tình cảm chân tâm. Hắn ngự nữ phải tính tới con số hàng ngàn nhưng trước nay e là chỉ có Lạc Thủy cùng Tiểu Thiện thêm cả Đãng Hồng Trần là được ưu ái. Đúng là đa số nữ nhân bên cạnh hắn đều chỉ tâm niệm làm tình nô trung thành chứ không hẳn gọi là tình yêu. Các nàng có người được hắn cứu giúp mang ơn, có người nhận được lợi ích nên hiến dâng, cũng không thiếu vài nữ bị hắn dùng chiêu trò xảo kế hoặc trực tiếp cưỡng đoạt để thu nạp. Nhưng như vậy thì sao chứ, chúng nữ sau khi trở thành tình nô đều đạt được cơ duyên có cuộc sống tốt hơn, các nàng dù không yêu hắn đi nữa vẫn một lòng một dạ hầu hạ tận tâm. Chu Cương Liệt cũng chưa hề ép ai phải yêu mình, với hắn thu nạp nữ nhân chính là bao dung cứu rỗi các nàng, sau đó thu chút lợi tức, còn lại tùy ý chúng nữ tự do có cuộc sống cho riêng mình. Một nam nhân phóng khoáng hào sảng tuy bá đạo độc đoán nhưng đối với nữ nhân của mình lại không ràng buộc chiếm hữu. Lệ Nhiễm Sương kia đúng là tư tưởng hủ lậu hạn hẹp ếch ngồi đáy giếng mới dám đánh giá nhân cách của hắn. Chu Cương Liệt một hồi lâu mới thoát khỏi trạng thái minh tưởng cúi đầu quan sát nữ nhân trong lòng mình. Lệ Nhiễm Sương cũng đang ngước lên nhíu mày khó hiểu vì sao nam nhân như lang như hổ này lại không thô bạo cưỡng dâm mình mà lại trầm tư, ánh mắt còn xuất hiện vẻ nhu tình như vậy.