Chương 713: Đánh cược
Chương 713: Đánh cược
“ Nữ nhân vô tri, đừng tự cho là mình thông thái, nàng mãi mãi sẽ không hiểu được con người thực sự của bổn tôn đâu. Nàng nói không thích ta, tâm mãi mãi chỉ hướng về tên gia chủ họ Vu kia, nhưng chẳng phải hiện tại vẫn mập mờ ái muội nằm trong vòng tay mặc cho ta làm bậy hay sao? Khà khà, nàng chỉ là đang tự lừa dối bản thân mà thôi, cơ thể nàng mới thực sự phản ánh rõ nhất nội tâm chân thật. Nàng, chính là khao khát tình cảm mãnh liệt, không thể chịu được cô đơn tịch mịch. Gã họ Vu đó nếu thực sự yêu thương nàng thì chắc chắn sẽ không để nương tử mình phòng đơn gối chiếc.”
Giọng điệu của Chu Cương Liệt không có chút nào bất mãn hay tức giận đối với những lời đánh giá trước đó của mĩ phụ nhân, hắn vẫn ung dung đưa tay trêu đùa lấy núm vú săn cứng, lại gãi nhẹ lên nhúm lông lồn hình tam giác trên gò mu mập mạp làm mĩ phụ nhân hừ một tiếng cả người co rụt lại. “ Ưm... không, phu thê tình thâm đâu phải chỉ nhìn vào chuyện ân ái giường chiếu để đánh giá, ta tin tưởng chàng ấy, chàng ấy cũng tín nhiệm phó thác đại sự gia tộc cho ta. Chúng ta vĩnh viễn sẽ không bao giờ phản bội nhau, thứ ngài giam cầm chỉ là thân xác, đừng mơ tưởng có thể khiến ta phản bội lại phu quân.”
“ Ừm, tốt thôi, vậy nàng có dám đánh cược với ta một ván hay không?”
Chu Cương Liệt nheo mắt có chút gian xảo hỏi, Lệ Nhiễm Sương cắn môi ra vẻ không hiểu. “ Cược? Ngài muốn làm gì?”
“ Chúng ta cá xem liệu đám tộc nhân Vu gia đó cùng với trượng phu và ba đứa con của nàng có thực sự xứng đáng với lòng tin mù quáng của nàng hay không.”
Lệ Nhiễm Sương đôi mắt tròn xoe bắt đầu ngờ ngợ ra điều gì đó, nàng nhíu mày đưa tay cố đẩy hắn ra, giọng gắt gao kèm theo phẫn uất oán trách. “ Ngài định làm gì? Không phải nói chỉ cần ta chấp nhận làm tình nô thì sẽ buông tha không động tới Vu gia nữa hay sao? Ngài đây là tính nuốt lời?”
Nhìn thấy mĩ phụ nhân hai mắt ướt nhoè lệ mang đang trần truồng phô bày hết thân thể mềm mại thành thục ngồi lên người mình mà phát tiết phẫn hận liên tục vung nắm tay nhưng không có chút lực nào làm người ta có cảm giác như một vị nương tử hờn dỗi đánh yêu với trượng phu mình. Chu Cương Liệt không ngăn cản lại thuận thế ôm lấy nàng mà mò mẫm càng nhiều hơn, hắn sau khi bạo gian với Thiết Mộc Tử La xong cũng chưa hề mặc vào quần áo, hai người một nam một nữ cứ thế quấn sát vào nhau, tư thế thập phần ái muội. Lệ Nhiễm Sương đang ra sức trút ra uất hận cũng cảm giác được có vật thô cứng gì đó đang cọ xát giữa háng mình, thứ đó thi thoảng còn đâm chọt vào mông làm nàng ngứa ngáy khó chịu không thôi. Khi cúi đầu nhìn rõ cái vật hình trụ dài với cái đầu nấm dữ tợn vẫn còn vương lại chất nhờn nhầy nhụa kia mĩ phụ nhân mới hoảng hồn muốn tránh nhưng Chu Cương Liệt đã nhanh tay hơn vịn lấy eo kéo nàng dính sát vào cơ thể mình, hai người gần gũi đến độ nghe rõ cả nhịp tim cùng hơi thở của nhau. “ Ngươi... ngươi... hức, mau giết ta đi, ta thực ngu ngốc mới tin tưởng vào hứa hẹn của tên xấu xa biến thái như ngươi... ta không thiết sống nữa, đừng chạm vào người ta...”
Bao nhiêu nghẹn khuất cùng tủi thân tất cả lúc này đều như hồng hà vỡ đê mà tuông trào. Chứng kiến giai nhân tuyệt sắc mặn mà lại khóc như lê hoa đái vũ khiến Chu Cương Liệt cũng nảy sinh thương tiếc, hắn chồm người tới dí sát mặt mình vào, đầu lưỡi đưa ra liếm lên gò má kiêu hãnh nếm lấy từng giọt lệ mặn giống như thưởng thức ôn tửu mĩ vị nhất thế gian. “ Mau tránh xa ta ra! Tên bại hoại, ngươi không phải chính thần, ngươi rõ ràng là ma quỷ xấu xa.”
Lệ Nhiễm Sương thấy gã tiên nhân đê tiện kia vậy mà vẫn mặt dày sàm sỡ mình liền trực tiếp nổ tung ra sức chống trả vừa đánh vừa há miệng cắn lên vai hắn, nàng dùng lực rất mạnh, nếu Chu Cương Liệt không điệu thấp phòng ngự thân thể xuống e là mĩ phụ nhân sẽ cắn đến mẻ răng mất. “ Nào nào, sao tự nhiên lại giở chứng như thế, đã có ai làm gì đâu, nàng bình tĩnh lại chút, bổn tôn thất hứa nuốt lời khi nào chứ?”
Hết cách Chu Cương Liệt chỉ có thể tung độc chiêu, ngón tay thò xuống miết nhẹ lên khe thịt dưới háng, lại nhéo lấy hột le đang nhô ra mà vặn một cái khiến mĩ phụ nhân giật thót, cảm giác tê tái vô lực làm nàng ỉu xìu như cọng bún tựa vào ngực hắn mà rên nhẹ. “ Ưm...a... đ... đừng.... buông tay... hức... a... hỗn đản... bại hoại... xấu xa... hư ư... ô ô ô...”
Hắn giả vờ như không nghe những lời mắng nhiếc của nàng, bàn tay vẫn không ngừng thăm dò tiểu huyệt trong khi đầu lưỡi lại rê tới nhân lúc nàng bất cẩn mà bá chiếm lấy đôi môi mọng. Mặc dù nội tâm chống trả quyết liệt nhưng thân thể của nàng lại có xu hướng buông lỏng nương theo dục vọng nguyên thủy, làn da phiến hồng, dưới dâm huyệt ướt át cả một mảng, môi cũng tùy ý để cho nam nhân bá đạo ngậm lấy, bao nhiêu nước miếng hắn rót qua đều được nàng nuốt xuống hết. Hai người cứ thế một công một thủ triền miên quấn quýt nhau suốt nửa khắc đồng hồ đến khi miệng mĩ phụ nhân gần như tê rần hai cánh môi sưng lên thì Chu Cương Liệt mới thoả mãn buông ra, hắn liếm mép luyến tiếc ôm chặt nàng giọng điệu nhu hoà nói. “ Chẹp, thực ngọt a, quả nhiên nữ nhân đã có chồng tư vị mới là đậm đà nhất. Khà khà, Lệ phu nhân nàng bình tĩnh rồi chứ? Bổn tôn dù gì cũng là chính thần có uy vọng trên Thiên Đình, ta sao có thể lừa gạt nàng được.”
“ Hức... ngươi, vậy ngươi nói xem muốn đem phu quân cùng tộc nhân Vu gia ra cá cược là chuyện gì? Ngươi rõ ràng định nuốt lời, ngay từ đầu đã không có ý tha mạng cho chúng ta có phải hay không?”
Lệ Nhiễm Sương cũng không hồ nháo nữa nhìn chằm chằm lấy hắn nặng giọng chất vấn. “ Ôi chà, không không, đừng nóng nảy, bổn tôn đã hứa không làm hại tới tính mạng của người Vu gia vậy thì nhất định sẽ giữ lời. Ta chỉ là muốn cùng nàng đạt được một thoả thuận nho nhỏ để xem quan điểm của hai ta ai mới chính xác mà thôi.”
Chu Cương Liệt lắc đầu cười nhạt, trước ánh mắt còn đang chưa hiểu của Lệ Nhiễm Sương hắn lại tiếp tục ôn tồn giải thích. “ Không phải nàng nói tin tưởng tuyệt đối vào nhân phẩm của đám người Vu gia đó, bọn chúng sẽ tôn trọng tình thâm không bao giờ bán đứng nàng hay sao? Vậy chúng ta liền lập một giao kèo, cược xem thái độ của những kẻ đó khi biết nàng đã thành tình nô của ta như thế nào. Nàng nghĩ gã trượng phu kia cùng đám hài tử sẽ thông cảm thấu hiểu cho sự hi sinh của nàng, ta lại chắc chắn bọn chúng nếu biết nàng đã mất đi danh tiết sẽ cực độ thất vọng, xa cách nói không chừng còn khinh miệt chán ghét mà trục xuất nàng khỏi gia tộc. Thế nào, nàng trông có vẻ rất tự tin vào tình cảm gia đình thiêng liêng, vậy có dám cược với ta một ván hay không?”
Lệ Nhiễm Sương lúc này mới hiểu ý đồ của hắn, nàng cắn môi rồi lắc đầu thở dài. “ Không cần thiết, hôm nay ta thất thân vào tay ngài thì cũng không còn mặt mũi nào để gặp lại họ nữa. Cứ để người Vu gia xem như ta đã chết rồi đi, chỉ cần ngài hứa không gây khó dễ cho họ là được.”
“ Ai nói với nàng làm tình nô của ta thì không thể quay lại đoàn tụ cùng gia đình. Chậc chậc, nàng lại nghĩ oan uổng cho ta rồi, nói cho nàng hay, bổn tôn xưa nay chưa từng hạn chế tự do của bất kì ai, những tình nô kia được ta cứu rỗi sau đó đều độc lập lựa chọn con đường của chính mình. Nàng cũng thế, chỉ cần Vu gia an phận thì nàng vẫn có thể quay về làm một người mẹ hiền dâu thảo. Chỉ là... chà chà, liệu chồng con nàng có thể rộng lượng được như ta sẵn sàng dang rộng vòng tay chào đón sau khi biết nàng đã không còn trong sạch nữa? Chuyện này khó nói a.”
Nghe được giọng điệu châm chọc mỉa mai rõ ràng của gã đàn ông xấu xa làm mĩ phụ nhân hận không thể cắn chết hắn. Tuy nhiên nàng cũng không hề hấp tấp trả lời, sau một phen suy xét lại lắc đầu từ chối. “ Ta không biết ngài đang giở trò gì, nhưng chuyện cá cược này cơ bản không cần thiết. Ta vẫn tin tưởng phu quân bọn họ sẽ thấu hiểu cho tấm lòng tận tụy công hiến của ta, chỉ cần như vậy là đủ. Bản thân ta tự thấy xấu hổ nên cũng không quay về gia tộc nữa, ngài đừng tốn thêm tâm cơ mất công.”
“ Đừng vội vã quyết định như vậy, đã đặt cược thắng thua đương nhiên phải có phần thưởng, ờm... hảo, như vầy đi, bổn tôn trước tiên sẽ không làm chuyện vượt quá điểm mấu chốt với nàng, ít ngày nữa nàng cùng ta đi tới Vu gia thăm dò phản ứng của đám người đó. Nếu như gã gia chủ kia cùng tộc nhân sau khi biết nàng đã trở thành tình nô của ta mà vẫn giữ được thái độ biết ơn tôn trọng với nàng thì coi như ta thua, ta sẽ lập tức rời đi không bao giờ làm phiền đến cuộc sống của nàng nữa. Nhưng mà... Lệ phu nhân à, nếu như những kẻ đó đối với nàng bày ra sự bất tín khinh khi miệt thị thì xem như nàng thua cuộc, về sau phải an phận vứt bỏ thứ tình cảm vô nghĩa giả dối đó mà tận tâm hầu hạ bên cạnh ta. Nàng thấy thế nào?”